BẾN
ĐỢI
Từ ngày cô
lái lấy chồng,
Bơ vơ bến đợi nằm không một mình.
Người đi
quên bến vì tình,
Bến sông xa vắng bóng hình của cô.
Bến chờ lẻ
bóng bơ vơ,
Buồn tênh ôm lấy con đò lênh đênh.
Trách dòng
nước bạc mông mênh,
Ngày, ngày thôi cứ vô tình trôi qua.
Bến chờ nằm
đợi xót xa,
Đã lâu, chắc hẳn người ta quên mình.
Bến chờ một
dạ đinh ninh,
Ghi xương, khắc cốt bóng hình người đi.
Đơn phương
yêu, mối tình si,
Người đi, đi mãi biết khi nào về.
6/12/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét