NGƯỜI VÀ
CHÓ
Từ khi mới
có loài người,
Chó là giống vật được nuôi trong nhà.
Trải qua mấy
vạn năm qua,
Chó là con vật người ta cưng chiều.
Có nhiều giống
chó đáng yêu,
Những loài chó cảnh mỹ miều, đẹp xinh.
Chó là loài vật
chung tình,
Sẵn sàng cứu chủ, hy sinh cuộc đời.
Có gương cảm
động bao người,
Chó ôm mộ chủ để rồi chết theo.
Chó không chê
chủ đói nghèo,
Cho gì ăn nấy chẳng kêu nửa lời.
Bay vào vũ trụ
xa xôi,
Chó còn bay trước, từ thời Liên Xô.
Xa xưa chó được
tôn thờ,
Ở trong miếu mạo, đền, chùa khắp nơi.
Chó lập công
với con người,
Đuổi theo tội phạm, theo hơi đến cùng.
Lập lên được
những chiến công,
Chó được trao tặng huân chương như người.
Bọn buôn hàng
giấu thật tài,
Chó làm nghiệp vụ là lôi ra liền.
Chó canh giữ
đất vùng biên,
Chó kéo xe ở những miền tuyết băng.
Giữ nhà chó rất
hiên ngang,
Gầm gừ, đứng thẳng, sẵn sang tấn công.
Người mù có chó
dẫn đường,
Chó làm bầu bạn, yêu thương hàng ngày.
Chó săn lùng
sục rừng cây,
Cùng người đuổi bắt cáo, cầy, hươu, nai.
Chó Ngao to lớn
rất oai,
Còn con chó Nhật là loài nhỏ, xinh.
Chó là giống
vật thông minh,
Con người lại chẳng chung tình chó ơi!
Cứ đem chó thịt
làm mồi,
“Cầy tơ bảy món” là ngồi lai rai.
Chó nào có phản
bội ai!
Điều này khác hẳn loài người chúng ta.
Chỉ vì phú quý,
vinh hoa,
Lừa thầy, phản bạn nghĩ ra hại đời.
Nghĩ mà đau xót
ai ơi,
So với giống chó có người kém xa.
Vậy nên đời
sống chúng ta,
Cứ la “Đồ chó”, nghĩ mà thật sai.
25/6/2016