Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

                  TẦM NHÌN

Mong lãnh đạo có tầm nhìn xa,
Để mang lợi ích tới muôn nhà.
Dù không tính được hàng thế kỷ,
Cũng mấy chục năm mới gọi là,
Bao dự án ngốn ngàn tiền tỷ,
Giờ bỏ hoang như bãi tha ma.
Khi đất nước đang còn nghèo đói,
Đống tiền vứt đi, thật xót xa!!!

                     5/1/2016
               TÁI XUÂN

        Cuộc đời đẹp nhất tuổi xuân,
Người ta ai cũng một lần mà thôi.
       Không như năm, tháng cứ trôi,
Xuân đi, xuân lại tái hồi mùa xuân.
       Ước mơ đi khắp xa gần,
Tuổi xuân nâng những bước chân vào đời.
       Những năm tuổi trẻ đẹp tươi,
Thời gian trôi, vụt qua rồi rất nhanh.
       Con người than với trời xanh,
Ông trời độ lượng lòng lành thương ai.
       Ban thêm sức khỏe dẻo dai,
Cho người ở tuổi đã ngoài bốn mươi.
       Vui tươi thích hát, hay cười,
Bừng bừng sức sống của người tái xuân.
       Ước mong hòa hợp ái ân,
Lại đầy ước vọng, tinh thần bay cao.
        Người ta ai chẳng ước ao,
Tái xuân dài, để dạt dào yêu thương!

                        18/12/2016
                TRUYỀN THỐNG

Mồng một tết cha,
Mồng hai tết mẹ,
Mồng ba tết thày.
Truyền thống ngàn xưa,
Thành phong tục đẹp đến ngày nay.
Của chín mươi triệu dân nước Việt.
Dân ta ai cũng biết,
Mình là con, cháu tiên, rồng,
Từ xa xưa các vua Hùng dựng nước Văn Lang.
Đã kéo dài qua bốn ngàn năm lịch sử.
Nước ta có hàng trăm dòng họ,
Có gia phả ghi chép mấy trăm đời.
Nhà, nhà ở khắp muôn nơi,
Đều có bàn thờ cha, ông, tiên tổ.
Cháu con đều nhớ ngày làm cơm cúng giỗ.
Nhớ ơn các bậc sinh thành.
Những người làm quan,
Hay những người chẳng thành danh.
Đều nhớ công ơn các thày dạy dỗ.
Mong ngàn năm sau cháu con vẫn nhớ,
Những truyền thống đẹp của cha, ông.
Thế giới ở đâu, khắp muôn phương,
Có phong tục như là người Việt?
Ngày mồng ba xem như hết tết.
Trước bàn thờ con thắp nén hương,
Khẩn cầu hòa bình cho khắp muôn phương,
Cho nước Việt ngày thêm giàu mạnh.
                         30/1/2017



Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2017

              NGƯỜI GIỮ LỬA

Trong cuộc đời mỗi người đàn ông,
Đều có ở bên một bóng hồng.
Mang thiên chức là người giữ lửa,
Cho ấm êm tình nghĩa vợ chồng.
Người lính giữ biên cương, hải đảo,
Có vợ đảm đang mãi ấm lòng.
Người đàn ông sống đời hạnh phúc,
Có vợ hiền giữ lửa thủy chung.

                      13/12/2016
                   NGU!!!
   
       Người ta cứ chửi mình ngu,
Thôi thì mình cứ cười trừ biết sao?
       So cùng bác học tài cao,
Thì mình, kiến thức khác nào thằng ngu.
      Thông minh, tài giỏi có thừa,
Các nhà tướng lĩnh nắm cơ hội vàng.
      Làm nên chiến thắng vẻ vang,
Xét suy mình đúng xếp hàng ngu si.
      Bao lần cắp sách đi thi,
Thực ra mình cũng làm chi có tài.
      Đã làm gì được cho đời,
Suy ra mình đúng thằng tồi, thằng ngu!!!
                      16/9/2016


        THANH BÌNH

Buổi sớm mồng một tết,
Sao yên ắng lạ thường.
Không ai đi trên đường,
Phố phường thanh bình quá.

Không gió nên cây lá,
Cũng cứ đứng im lìm.
Chỉ có mấy cánh chim,
Ríu rít đi tìm bạn.

Trời còn đang rạng sáng,
Bình minh hồng chân mây.
Ước cả năm thế này,
Hạnh phúc trong bình lặng.

Nhưng rồi trời vừa nắng,
Đường phố lại ồn ào.
Người cười nói, hỏi chào,
Rủ nhau đi chúc tết.

Ôi như thế là hết,
Phố còn đâu thanh bình.
Người ta phải mưu sinh.
Đời mấy khi bình lặng!!!

              28/1/2017

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

                 THAY ĐỔI

        Lớn lên ở đất quê nhà,
Em là cô gái nết na, dịu hiền.
       Mặt tròn, da trắng tự nhiên,
Lưng thon óng ả, tóc đen mượt dài.
      Học hành em có thực tài,
Họ hàng, làng xóm trong ngoài đều khen.
      Em đi đại học một niên,
Xa nơi thôn dã, về miền phồn hoa.
      Vì không gần mẹ, gần cha,
Đua đòi chúng bạn thành ra khác người.
      Nghỉ hè em lại về chơi,
Thăm cha, thăm mẹ, thăm người nông thôn.
       Mẹ cha mắt mở trợn tròn,
Liệu đây có phải là con gái mình?
       Tóc vàng, mỏ đỏ, mắt xanh,
Người sao giống ở Hỏa Tinh thế này?
       Còn đem sơn móng chân, tay,
Áo phông, váy ngắn, đi giày gót cao.
       Ông, bà bối rối xiết bao,
Cô là ai? Lại lạc vào nhà tôi?
       Cô con mới toét miệng cười,
Con đây, đâu phải là người Hỏa Tinh.
       Ông, bà khi hết thất kinh,
Nhìn lâu, thôi đúng con mình chẳng sai.
       Chỉ vì cái thói đua đòi,
Thành ra thay đổi thành người Tây Âu!
                  11/6/2016




                NHÀ SÀN

         Nhà sàn người Thái Sơn La,
Kiểu nhà tryền thống trải qua ngàn đời.
        Nhà sàn thường ở lưng đồi,
Nhìn ra được bốn phương trời mênh mông.
        Sàn nhà lát bởi tre bương,
Mái che mưa, nắng lợp thường bằng tranh.
        Mu rùa hồi uốn vòng quanh,
Vách đan bằng lứa, tạo thành tường bao.
        Tang Chan, tang Quản hai đầu*,
Để cho trai, gái gọi nhau lên nhà.
        Gian nhà lẻ: bảy, năm, ba,
Nhỏ, to tùy thuộc người ta giàu, nghèo.
       Cầu thang chín bậc tình yêu**,
Hoặc là bảy bậc cũng nhiều nhớ thương.
       Ngày nay ở khắp bản, mường,
Mái nhà tôn, ngói, không còn mái tranh.
       Nhà xưa còn ở sử xanh,
Còn như ở khắp thị, thành nhà xây.
        Nước mình tiến bộ từng ngày,
Ở vùng người Thái đổi thay đã nhiều.
        Không còn áo Cóm, khăn Piêu***,
Những cô gái Thái yêu kiều, đẹp xinh.
       Áo, quần như kiểu người Kinh,
Cũng như khắp đất nước mình đi lên.
       Cũng là qui luật tự nhiên,
Nhà sàn nay thật khó tìm người ơi!
                         26/1/2017
* Tang chan, tang quản: Hai đầu nhà người Thái,
    Dành riêng cho con trai hoặc con gái đi.
** Chín bậc tình yêu: Lời bài hát của nhạc sĩ An Thuyên.

*** Áo cóm khăn Piêu: Trabg phục của phụ nữ Thái trước đây.  
                LỤT MIỀN TRUNG

        Nghe tin mưa lụt miền Trung,
Quảng Bình, Hà Tĩnh…nhiều vùng trắng băng.
        Ruộng đồng, chăm bón cả năm,
Nay dòng nước dữ cuốn phăng đi rồi.
        Ngôi nhà, công sức cả đời,
Lũ về xô đổ, cuốn trôi giữa dòng.
        Nước đâu? Như biển mênh mông,
Giao thông tắc nghẽn tuyến đường Bắc-Nam.
       Lại thêm thủy điện xả tràn,  
Cộng vào làng, xóm lại càng ngập sâu!
       Thủy điện, lợi ai thấy đâu?
Phá rừng, xả lũ làm đau dân thường.
       Quá thương mảnh đất miền Trung,
Chiến tranh đánh Mĩ, là vùng đạn, bom.
       Nay dù đời sống khá hơn,
Hạn khô, mưa lũ cũng còn gì đâu!
       Bí, bầu còn biết thương nhau,
Miền Trung mưa lụt, quặn đau khôn cùng.
       Đồng bào cả nước chung lưng,
Hãy cùng giúp đỡ miền Trung nước nhà.
       Mong cho mưa, lụt sớm qua,
Miền Trung lại đẹp hiền hòa, yêu thương…  
                  17/10/2016



                 NGÀY BA MƯƠI

Ngày ba mươi tết thật khác thường,
Toàn việc không tên, bận cuống cuồng.
Dọn dẹp cửa nhà, lau bàn ghế,
Bày mâm ngũ quả, sắp bát hương.
Giao thừa đã đến ngay đầu ngõ,
Phải thật nhanh tay, thật khẩn trương.
Ngoài phố người, người đang hối hả,
Tết đến rồi rộn rã phố phường.

                27/1/2017

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

                           KỲ TÀI

          Chỉ trong tỉnh nhỏ Bắc Giang,
Người dân chịu những án oan động trời*.
         Dân lành đang sống trên đời,
Bỗng dưng khép tội giết người tù oan.
        Kỳ thay lại có công an,
Cậy quyền như thể là quan trên trời.
        Sẵn sàng tra tấn, đòn roi,
Biến không thành có, ép lời mớm cung.
        Điều tra coi trọng hiện trường,
Đằng này lại rất coi thường bỏ qua.
        Chỉ xem qua quít gọi là,
Tội người nhưng lại nghĩ ra trong đầu
        Cán cân công lý ở đâu?
Để dân dân lành chịu nỗi đau ở tù.
        Một ngày tù tính thiên thu**,
Mười năm tù triệu thiên thu hỡi trời.
        Nay dù có được tha rồi,
Gia đình tan nát mấy đời còn đau!
        Vậy nên ngay buổi ban đầu,
Điều tra tỉ mỉ, trước sau kỹ càng.
       Chỉ ra chứng cứ rõ ràng,
Đúng người, đúng tội mới làm dân tin.
        Đừng làm sai lệch, quàng xiên,
Sau mang nhiều tỷ để đền cho dân.
       Ai về thăm tỉnh Bắc Giang,
Mà xem hai vụ án oan động trời.
       Một gương rất xấu để đời,
Người cầm công lý hãy soi vào mình.

                        24/1/2017 
             CUỘC ĐỜI

         Ngày, ngày đau nỗi biệt ly,
Một mình cam chịu, trách gì đời đâu!
        Phong trần mưa, nắng dãi dầu,
Tóc xanh nay đã đổi mầu tuyết sương.
        Đời nghèo phải sống tha hương,
Mỏi mòn trong cảnh long đong một mình.
        Thương ai nặng nghĩa, nặng tình,
Cuộc đời bao nỗi bất bình triền miên.
         Kiếp mình ai sắp đặt nên?
Hay là qui luật tự nhiên của đời?

                            10/1987
               BỨC XÚC
                   Xem chương trình: Ai là triệu phú lúc 8h.
        Ai là triệu phú, xem thi,
Sao mà có đứa ngu si tột cùng.
        Năm câu khuyến mại dễ không,
Phải nhờ trợ giúp thì còn thi chi!
        Đã ngu thì chớ đi thi,
Đầu toàn bã đậu, lấy gì thông minh.
        Khổ thay lên sóng truyền hình,
Thế giới họ nghĩ nước mình toàn ngu!!!

                                       22/11/2016

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2017

              BÁNH CHƯNG

         Lại ngồi vui gói bánh chưng,
Hòa vào ngày tết tưng bừng gần, xa.
        Giữ gìn truyền thống ông cha,
Cháu, con hồ hởi cả nhà chung vui.
        Người thì rửa lá, sắp nồi,
Đậu xanh, gạo, thịt sẵn rồi bày ra.
        Lá dong xanh mướt, mượt mà,
Gói sao vuông vắn mới là khéo tay.
        Cả năm mới có một ngày,
Đêm ba mươi luộc cho đầy một năm.
        Đầu xuân bè bạn đến thăm
Bánh chưng đãi bạn mình làm thật oai!
       Bánh chưng có một, không hai,
Nhắc ta nhớ tận đến thời Lang Liêu.
       Là chàng hoàng tử rất nghèo,
Dâng vua loại bánh, dân theo ngàn đời.
       Bánh chưng mang cúng đất trời,
Là phong tục đẹp của người Việt Nam.

                        23/1/2017

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

                  QUI HOẠCH

         Nhìn về qui hoạch nước ta,
Dân mình đau đớn, xót xa vô cùng.
        Nói như ông Nguyễn Đức Chung*,
Qui hoạch băm nát một vùng mười ha(hecta).
        Qui hoạch trông rộng, nhìn xa,
Làm ăn như thế còn ra kiểu gì?
       Sang xem thành phố Pari,
Ngàn năm sau họ vẫn đi bình thường.
       Làm gì có chuyện tắc đường,
Mưa to phố có thành sông bao giờ!
       Làm quan thì tự ngày xưa,
Bao nhiêu tiền đút cho vừa túi tham?
       Vậy nên qui hoạch Việt Nam,
Việc đầu tiên loại lũ quan làm bừa.
       Có bao dự án mập mờ,
Người dân phấp phỏng, cứ chờ, cứ mong.
       Nhiều nhà máy mới làm xong,
Đã lỗ ngàn tỷ, đau lòng muôn dân!
       Nhiều thành phố đất như vàng,
Bây giờ thành bãi đất hoang bất thường.
       Mà sao có những tuyến đường,
Đang đi thẳng, bỗng uốn cong lạ kỳ!
       Nặng lòng dân chúng nghĩ suy,
Bao giờ qui hoạch mới vì muôn dân.
       Hãy xem thế giới xa gần,
Người ta nhìn trước trăm năm thật tài.
       Mong rằng qui hoạch đừng sai,
Đưa nước Việt tới tương lai huy hoàng.
               9/1/2017
* Ông Nguyễn Đức Chung là chủ tịch thành phố Hà nội.  

       


                  MỐI TÌNH ĐẦU

           Đẹp lunh linh mối tình đầu,
Chẳng may lại chẳng có nhau trong đời.
           Xa nhau góc bể, chân trời,
Trăm năm vẫn khắc tim người tình yêu.
           Ai mà cay đắng trăm chiều,
Trái tim rỉ máu, càng nhiều nhớ thương.
          Lại người đứt gánh giữa đường,
Tình đầu lặn lội bốn phương tìm người.
         Lại càng oán đất, giận trời,
Sao bỏ người lại bên đời bơ vơ.
         Người đi xa lắc, xa lơ,
Riêng ai vẫn mộng, vẫn mơ giữa đời.
        Người đi hạnh phúc với người,
Đã thề sao chẳng giữ lời sắt son.
        Đợi chờ ngày, tháng mỏi mòn,
Đầu ai bạc trắng lòng còn ước mơ.
        Mối tình đầu đẹp như thơ,
Trăm năm ai có đợi chờ tình ai?
                   31/12/2016




  
              KÝ ỨC TUỔI THƠ
                       
      Bâng khuâng nhớ tuổi ấu thơ,
Bao nhiêu ký ức xa mờ hiện ra.
       Nhớ từ cái tuổi lên ba,
Phải theo cha, mẹ bỏ nhà chạy Tây.
       Lều tranh mưa, nắng lắt lay.
Bữa cơm, bữa cháo tháng ngày gian nan.
       Lấm lem, chân đất, lưng trần,
Tung tăng chạy nhảy quanh sân nô đùa.
       Như chồi non, giữa gió mưa,
Lớn dần trên đất Trại Chua xa đường.

       Hòa bình cha mẹ về làng,
Dựng nhà trên đất cố hương bao đời.
       Nhà tranh, vách đất chơi vơi,
Người dân vui sống cuộc đời tự do.
       Dẫu còn bữa đói, bữa no,
Tương lai bừng sáng, cơ đồ đẹp tươi.
       Mình thì cũng sáu tuổi rồi,
Đã cùng chúng bạn rong chơi xa, gần.
       Suốt ngày đuổi bắt chuồn chuồn.
Đuổi theo con bướm đang vờn bông hoa.
       Theo anh, theo chị học xa,
Vào tận Hàm Ếch phải qua suối, đèo.
       Viết đôi, ba chữ ngoằn ngèo,
Đường xa, cũng tại nhà nghèo lại thôi.

       Khi mình được chín tuổi rồi,
Quê hương mở một khoảng trời bao la.
       Được đi khắp chốn gần, xa,
Thuộc tên đồng đất quê nhà yêu thương.
       Trước nhà là những cánh đồng,
Chiêm, mùa hai vụ cấy trồng bón chăm.
       Quán Bia, Trại Tựu đồng gần,
Đồng Mô, Đồng Yếm, Bãi Găng cách nhà.
       Phía tây Gia Quán đồng xa.
Còn nơi chạy giặc, gọi là Đồng Chua. 
       Khu đồng bỏ hóa ngày xưa,
Xuân về nhuộm tím hoa mua sắc trời.
       Hoa cùng con trẻ tươi cười,
Đánh khăng, đánh đáo một thời trẻ trâu
       Sau làng đồi đỡ núi cao,
Trẻ con thôi chẳng chỗ nào không leo.
       Sườn đồi, thung lũng, lưng đèo,
Là nơi bọn trẻ sớm chiều thả trâu .
       Nón mê một chiếc che đầu,
 Gió sương,mưa  nắng, dãi dầu tháng năm.
       Đường vào Hố Kiến xa xăm,
Bãi xa, cơm nắm, trâu chăn cả ngày.
       Cuối hè sim chín tím tay,
Phượng Đình cao ngất vẫn thay nhau tìm.
       Hố Da, Bãi Lá, Bãi Sim,
Trêu ong khe đá, rình chim tha mồi.
       Hố Cùng, Khe Chít, Bãi Ngoài,
Chia quân đánh trận, vang trời tiếng hô.
       Đường Vòng, Suối Lội xa mờ,
Tán thông che mát những trưa nắng hè.

       Bao nhiêu ký ức hiện về,
Tuổi thơ trong vắt, tình quê dạt dào.
       Quê hương biết mấy thương yêu,
Nuôi ta từ mảnh đất nghèo lớn lên...

                    1/4/2016         

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

               TẾT ĐẾN

Hình như tết đang đến thật rồi,
Không khí rộn ràng khắp mọi nơi.
Người ta đổ ra đường sắm tết.
Chợ ở đâu cũng chật kín người.
Ai, ai cũng vội vàng, hối hả,
Như chạy đua cùng với đất trời.
Trời cuối đông còn đang se lạnh,
Hoa đào đã xòe cánh khoe tươi.

                      21/1/2016
                 ĐỜI NÀY
         
       Cuộc đời như tấn trò cười,
Bao người trong đám bụi đời quẩn quanh.
       Ham địa vị, thích công danh,
Mưu mô, luồn lách, cạnh tranh vì tiền.
       Đời này có chức, có quyền,
Vung tiền, buôn trắng, bán đen khó gì!
       Công bằng, đạo đức, lương tri,
Kỷ cương, luật lệ, làm vì ai theo?
       Chỉ thương bao kiếp dân nghèo,
Chạy ăn, lo mặc gieo neo tháng ngày.
       Kẻ thì cuộc sống đủ đầy,
Người thì nặng nợ kéo cày như trâu.  
       Trời xanh nào có biết đâu,
Phân ra kẻ khổ, người giầu làm chi?
       Bao người đầy những lưu li,
Cơm ăn chẳng đủ, mơ gì hỡi ai?

                        1987 
                  ĐIỆN THOẠI

        Ngồi nhà dùng điện thoại chơi,
Là đi khắp bốn phương trời bao la.
        Muôn trùng vời vợi cách xa,
Chỉ a lô gọi, có ta nghe mình.
        Nếu dùng điện thoại thông minh,
Thì còn nhìn rõ dáng hình, mặt nhau.
        Ngày nay trên khắp toàn cầu,
Điện thoại di động ở đâu cũng cần.
        Nước mình chín chục triệu dân,
Người, người điện thoại có cầm ở tay.
       Cần gì, thì gọi có ngay,
Dù là mua, bán thức này, thứ kia.
        Từ bình minh đến đêm khuya,
Điện thoại di động không lìa khỏi tay.
        Khoa học tiến bộ từng giây,
Trạm không gian vẫn đang bay giữa trời.
        Chỉ vài thế kỷ nữa thôi,
Con người bay đến các nơi cách vời.
        Thẳm sâu vũ trụ xa xôi,
Loài người sẽ gặp giống người văn minh.
        Thiên hà sẽ có hành tinh,
Vô cùng tươi đẹp để mình đến chơi.
        Tiếc đời người ngắn quá thôi,
Không chờ xem được loài người bay xa.

                       31/10/2016
EM TÔI
Em là cô gái bình thường,
Tóc xanh uốn nhẹ, mắt gương sáng ngời.
Xinh xinh môi nở nụ cười,
Em như một đóa hoa tươi bốn mùa.
Mặt em càng ngắm, càng ưa.
Bao chàng trai trẻ say sưa, mất hồn.
Em tôi giản dị,bình thường.
Mà sao ai cũng phải lòng em thôi!
Em là mơ của bao người,
Hỏi em đã định hướng đời về đâu?
Thương ai mang một kiếp nghèo,
Mà sao lại mắc bùa yêu của người?
Tôi đi xa tít chân trời,
Tình em tôi giữ suốt đời không quên.
Yêu nhau ai chẳng hờn ghen!
Sao tôi mãi chịu bạc đen giữa đời?
Khổ đau vò nát tim tôi!
Mà sao em vẫn nói cười như không?
11/1991


Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

              TẤT NIÊN

Ngày ba mươi tết, lễ tất niên,
Nhà nhà làm cỗ cúng gia tiên.
Con cháu xa, gần về đông đủ.
Gia đình vui họp mặt đoàn viên.
Xã hội ngày càng thêm phát triển,
Người vẫn mong dâu thảo, rể hiền.
Bốn ngàn năm đã thành phong tục,
Ngày ba mươi, tết lễ tất niên.

                     20/1/2017     
             NHÀ TIÊN TRI

         Xuân về lại nhớ Bác Hồ,
Chờ mong nghe những bài thơ của người.
        Lời Người lay động đất trời,
Những vần thơ Bác là lời non sông.
        Thấm vào triệu triệu tấm lòng,
Kết tinh hào khí cha, ông ngàn đời.
        Lời Người vọng đến muôn nơi,
Như lời hịch giục mọi người đi lên.
        Nước mình đánh giặc liên miên,
Đã qua ba chục năm liền chiến tranh.
        Viết lên trang sử hùng anh,
Là nhờ có bác anh minh dẫn đường.
        Người từng đi đến muôn phương,
Tìm đường giải phóng quê hương, giống nòi.
        Tự do, độc lập sáng ngời,
Hy sinh phấn đấu, suốt đời vì dân.
        Nước còn nô lệ lầm than,
Người tin ta sẽ đánh tan quân thù.
        Làm nên cách mạng mùa thu,
Đã giành lại được cơ đồ Việt Nam.
        Trường kỳ đánh Pháp gian nan,
Người tin ta thắng vẻ vang anh hùng.
        Những năm đánh Mĩ kiên cường,
Đạn bom, khói lửa chiến trường miền Nam.
        Người tin Mĩ, Ngụy sẽ tan,
Hòa bình thống nhất giang san một nhà.
        Bác Hồ trông rộng, nhìn xa,
Biết điều sẽ đến, là nhà tiên tri.  
        Người đem tính toán, nghĩ suy,
Đất, trời, xã hội theo qui luật rồi.
        Bác Hồ đôi mắt sáng ngời,
Chòm râu bạc, với nụ cười bao dung.
       Bác là lãnh tụ anh hùng,
Ngàn đời sau vẫn sống cùng nước non.
                     20/1/2017

         

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

            CHỊ BÁN DƯA
                       Tặng chị Khang

        Ngày xưa chị đẹp như hoa,
Về hưu quanh quẩn ở nhà, buồn ghê!
       Người ta xoay đủ mọi nghề,
Mình nghèo ta chọn vỉa hè bán dưa!
       Đành lòng vất vả sớm, trưa, 
Hàng ngon, giá rẻ cho vừa lòng ai.  
       Tính chi vốn một, lãi hai,
Mình làm để những ngày dài vui tươi.
       Lại được nói, lại được cười,
Chào mời vui vẻ những người lại qua.
       Đây là hàng sạch dưa, cà,
Hãy mua một ít cho già được vui.
       Cũng là góp sức với đời,
Cháu con vui vẻ, mà người khỏe ra.

                        19/1/2017
                      TA

         Nhiều lần ta tự hỏi ta,
Ta đang tồn tại thực là ta không?
       Đất trời rộng lớn mênh mông,
Ta như hạt bụi bay trong khí trời.
       Đêm, đêm khi đã ngủ rồi,
Hồn bay đến chốn xa vời bao la.
       Trong mơ bao truyện xảy ra,
Mà hồn hành động như là thật thôi.
       Có bao câu chuyện nực cười,
Tỉnh ra mới biết vừa rồi chiêm bao!
        Có ai giải thích tại sao,
Hồn ta có thể bay vào không trung?
       Ta ngồi suy nghĩ mông lung,
Hồn và thể xác không cùng một nơi.
        Nhiều khi ta cứ chơi vơi,
Hỏi xem ta sống trên đời thật không?
        Thiên hà rộng lớn mênh mông,
Còn ta – hạt bụi bay trong khí trời.       
        Đời mong manh lắm ai ơi!
Trời sinh ra kiếp con người làm chi.
        Để đầy lo lắng, nghĩ suy,
Đời người - bể khổ có gì vui đâu!
        Luân hồi liệu có kiếp sau,
Lại thêm một kiếp khổ đau thôi mà.
       Một mình ta sống trong ta,
Bâng khuâng tự hỏi thật là sống không?

                     1/1/2017
                 VÒNG ĐỜI
       
         Vòng đời của cuộc đời ta,
Từ trẻ con đếm tuổi già nhanh thôi.
        Trăm năm một kiếp con người,
Ngắn dài là tại số trời biết sao?
        Một ngày quanh quẩn ra vào,
Vừa chào buổi sáng( good morning), đã chào ngủ ngon( good nigh)*.
        Khi đi em hãy còn son,
Ngày về em đã năm con với đời.
        Gặp tôi e thẹn em cười:
Thời gian của một đời người trôi nhanh.
        Anh đi vui bước quân hành,
Đợi chờ em để tuổi xanh phí hoài!
        Tôi nào dám trách chi ai,
Trời xanh sao lại đơn sai tấc lòng?
        Tháng, ngày trái đất xoay vòng,
Thiên hà qui luật cũng trong tuần hoàn.
        Xin đừng ngồi đếm thời gian,
Đến già lại tiếc những năm phí hoài...

                     7/12/2016 

Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

           HỎI CÔ GIÁO LAM

Tôi viết bài này muốn hỏi cô Lam,
Sao em vẽ tranh mà toàn màu tối?
Em thử nhìn ra trên toàn thế giới,
Có nước nào như nước Việt Nam?
Đất bước mình đánh giặc ngoại xâm,
Ba mươi năm chiến tranh dài đằng đẵng.
Ba đế quốc to ta đều đánh thắng.
Đã viết nên trang sử bằng vàng.
Em có nhớ ngày giải phóng miền Nam?
Đất nước ngập trong nợ nần, nghèo đói.
Mà chỉ sau mấy chục năm đổi mới,
Ta đã có hàng xuất khẩu đến năm châu.
Em đi đường có thấy những chiếc cầu,
Từ Bắc vào Nam theo chiều dài đất nước.
Có những dòng sông, bắc cầu chỉ là niềm mơ ước,
Nay đã có cầu dài, rộng vượt sông.
Em đi xe có thấy những tuyến đường?
Chạy dọc, chạy ngang đều là đường cao tốc.
Đường thủy, đường không đi, về các nước.
Quê hương đang hoàn chỉnh hạ tầng.
Em có về những vùng nông thôn,
Thấy nhà cao tầng lợp tôn, lợp ngói.
Người dân đã xóa dần nghèo đói,
Tốc độ được xem nhanh nhất toàn cầu.
Thấy đất nước mình phát triển ra sao,
Em hãy đi xem rất nhiều thành phố,
Mở rộng qui mô, xây nhiều nhà đồ sộ.
Nhiều công trình kỳ vĩ, nguy nga.

Anh đồng ý rằng trên đất nước ta,
Vẫn còn nhiều vấn đề nan giải.
Như chuyện quan tham nói đi, nói lại,
Nói nhiều rồi mà bớt được bao nhiêu?
Công trình dựng xây, lãng phí còn nhiều.
Có tỉnh nghèo dự án xây tượng đài ngàn tỷ...

Việt Nam ta phát triển qua nhiều thập kỷ,
Đã đưa nước nhà lên một tầm cao.
Việt kiều về quê, lòng đã tự hào,
Thấy quê hương có nhiều đổi mới.
Đất nước đang trên đường đi tới,
Đang dựng xây nhiều nhà máy, công trường.
Sao em nhìn đất nước, quê hương,
Chỉ thấy có “lạ”, “buồn” với lại “thương”.
Lại không biết đất nước mình về đâu nữa!
Em hãy về Đồng Lộc – ngã ba lịch sử.
Vào đền viếng mười cô thanh niên xung phong,
Cống hiến tuổi xuân chỉ để mở đường,
Cho đất nước mình tiến về phía trước...

Hỡi những ai nặng lòng vì đất nước,
Góp bàn tay, xin góp cả tấm lòng.
Tiện hỏi cô Lam mỗi buổi đến trường,
Mở giáo án ra cô dạy học sinh điều gì đấy nhỉ?
                              9/3/2016



               GIỮ NƯỚC
       
         Xa xưa từ thuở hồng hoang,
Vua Hùng dựng nước Văn Lang ở đời.
        Triều đình riêng một góc trời,
Xây lên tổ quốc cho người Việt Nam.
         Trải qua hơn bốn ngàn năm,
Bao lần giặc đến xâm lăng nước mình.
        Bao đời chiến đấu, hy sinh,
Giữ gìn độc lập, hòa bình tự, do.
        Ngô Quyền từ rất xa xưa,
Bạch Đằng đã đánh giặc thua tan tành.
        Đời sau vua Lê Đại Hành,
Bạch Đằng đốt giặc cháy thành tro than,
        Như Nguyệt chặn giặc tràn sang,
Thơ thần Thường Kiệt đã vang trận tiền.
        Ba lần đánh thắng Mông Nguyên,
Nhà Trần đại thắng cũng trên Bạch Đằng.
        Lê Lợi đánh giặc mười năm,
“ Bình Ngô đại cáo” người Nam anh hùng.
       Mang gươm đi mở non sông,
Cha, ông đến tận cánh đồng Cửu Long.
       Chín năm đánh Pháp kiên cường,
Viết lên trang sử lẫy lừng Điện Biên.
       Đánh Mỹ hai mốt(21) năm liền,
Dân mình thắng cả hai miền quê hương.
       Thắng “ Điện Biên Phủ” trên không,
Sài Gòn giải phóng, non sông vẹn toàn.
       Truyền thống giữ nước vẻ vang,
Bốn ngàn năm, nước Việt Nam kiên cường.
        Ngày nay xây dựng quê hương,
Quyết tâm phải thắng – non sông mạnh giàu.   
                18/12/016

       
                 ĐỜI NÀY
         
       Cuộc đời như tấn trò cười,
Bao người trong đám bụi đời quẩn quanh.
       Ham địa vị, thích công danh,
Mưu mô, luồn lách, cạnh tranh vì tiền.
       Đời này có chức, có quyền,
Vung tiền, buôn trắng, bán đen khó gì!
       Công bằng, đạo đức, lương tri,
Kỷ cương, luật lệ, làm vì ai theo?
       Chỉ thương bao kiếp dân nghèo,
Chạy ăn, lo mặc gieo neo tháng ngày.
       Kẻ thì cuộc sống đủ đầy,
Người thì nặng nợ kéo cày như trâu.  
       Trời xanh nào có biết đâu,
Phân ra kẻ khổ, người giầu làm chi?
       Bao người đầy những lưu li,
Cơm ăn chẳng đủ, mơ gì hỡi ai?

                        1987 
   ĐẠI TƯỚNG NGUYỄN CHÍ THANH

        Bác tên là Nguyễn Chí Thanh,
Bác là vị tướng tài danh nước nhà.
        Làng quê, bác được sinh ra,
Bình thường, đích thực con nhà nông dân.
        Học hành đâu được mấy năm,
Nhà nghèo phải bỏ kiếm ăn nuôi đời.
        Lớn lên nước đã mất rồi,
Trăm năm nô lệ, kiếp người lầm than.
        Người dân đói khổ, cơ hàn,
Đi theo Đảng gọi kế đoàn đứng lên.
        Bác tham gia cướp chính quyền,
Thành công ở khắp mọi miền Việt Nam.
        Xét về đức độ, tài năng,
Bác Hồ: Đại tướng phong hàm cho ông.
        Bác là tướng của công-nông,
Phong trào phát động non sông chuyển mình.
        Nổi danh tướng của thời bình,
Chiến tranh, bác cũng dùng binh hơn người.
        Nhân hòa-Địa lợi-Thiên thời,
Đánh thù khói lửa ngút trời miền Nam.
        Chiến tranh toàn diện, toàn dân,
Bác cho đánh trận Mậu Thân vang lừng.
        Dù chưa thống nhất non sông,
Đã làm quân giặc vô cùng hoang mang.
        Lập nhiều thắng lợi vẻ vang,
Ghi vào lịch sử bằng vàng hùng anh.
        Bác tên là Nguyễn Chí Thanh,
Việt Nam, tên bác lưu danh muôn đời.

                       3/1/2017

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

             KIẾP NGƯỜI

        Ngày nào còn là trẻ con,
Nay thành ông lão sắp tròn hảy mươi.
        Bạn bè từ thuở thiếu thời,
Có người thôi đã về nơi vĩnh hằng.
       Người đời ai cũng biết rằng,
Mấy ai đi hết trăm năm kiếp người.
       Trần gian ta ở trọ thôi!
Vĩnh hằng ai cũng ở nơi suối vàng.
       Cuộc đời-một chuyến đò ngang,
Thời gian ai cũng phải sang thôi mà.
       Buồn, vui ai biết cho ta?
Giàu sang, nghèo khổ cũng qua một đời!
       Đã là số kiếp tại trời,
Lúc nào còn sống cứ cười hát ca.
       Đừng lo nghĩ để chóng già,
Cảm ơn trời đất cho ta làm người.
                      7/1/2016

        
                XỨ HOA ĐÀO

        Tôi về thăm xứ hoa đào,
Ngỡ mình lạc bước đi vào cõi tiên.
        Một vùng đất đỏ cao nguyên,
Làm nên cảnh sắc thiên nhiên lạ thường.
        Thành Đà Lạt giữa rừng thông,
Có hồ nước biếc Xuân Hương giữa thành.
        Hồ Than Thở nước long lanh,
Thì thầm muôn thưở tiếng anh đắng long.
        Tuyền Lâm, hồ nước ngần trong,
In hình cửa Phật trong rừng thông reo.
        Về thăm thung lũng tình yêu,
Bên em ấm áp những chiều mùa đông.
        Người về thăm Thung Lũng Vàng,
Mà xem phong cảnh thiên đàng như thơ.
       Mình về đồi đẹp Mộng Mơ,
Ngắm nhìn phong cảnh xa mờ trong sương.
       Khách du lạc giữa thiên đường,
Trung tâm thành phố là vườn ngàn hoa.
       Hoa thơm hương ngát trời xa,
Thêm rau, quả sạch xuất ra trăm vùng.
       Một vùng đồi núi chập trùng,
Thác reo như tiếng núi rừng hát ca.
       Thác Prem trắng xóa xa xa,
Thác Voi với thác Datanla reo mừng.
       Lên thăm núi đẹp Lang Biang,
Sử thi vang vọng đại ngàn Tây Nguyên.
       Con người hòa với thiên nhiên,
Là thành Đà Lạt giữa miền núi cao.
  
       Tôi về thăm xứ hoa đào,
Ngược đời, tôi lại đi vào miền Nam.
        Vùng quê nắng ấm quanh năm,
Đón xuân chỉ có  mai vàng nở tươi.
        Hoa đào chỉ có một nơi,
Quê hương Đà Lạt  lưng trời cao nguyên.
       Mát lành khí hậu tự nhiên,
Khác gì xứ xở thần tiên giữa đời…
                           2/9/2016


Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

TAN VỠ
Em làm tan nát tim ta!
Bùa mê ai bỏ tôi ra tâm thần?
Thương ai càng lại thương thân,
Bơ vơ lạc giữa cõi trần mênh mông.
Suốt đời tay trắng, tay không.
Nợ đời, nợ chất, nợ chồng, nợ ai?
Chán chường giữa tháng năm dài. 
Kiếp này sống phí, sống hoài mà thôi!
Đau lòng tôi lắm em ơi!
Đêm nay tôi thức viết lời biệt ly.
Hồn tôi đưa tiễn em đi.
Đất trời này có còn gì nữa đâu!
Kiếp này đành chẳng có nhau.
Tim tôi tan nát, quặn đau khôn cùng.
Đêm đông sương xuống lạnh lùng. 
Mình tôi thức giữa mịt mùng đêm đen.
Tôi nào trách móc chi em!
Đắng cay cuộc sống tôi quen quá rồi.
Chúc em hạnh phúc giữa đời.
Lẻ loi tôi với riêng tôi một mình.
Một kỷ niệm 8/1987



EM NHÌN
Tình cờ bắt gặp em nhìn.
Trắng trong một một niềm tin giữa đời.
Làm tôi xúc động bồi hồi, 
Ôi đôi mắt đẹp cứ ngời long lanh.
Cớ sao em liếc nhìn anh?
Để cho anh bỗng tan thành khói mây.
Để cho anh lại ngất ngây,
Như là uống cạn men say rượu tình.
Hỡi cô em gái đẹp xinh!
Cớ sao đôi mắt em xanh dịu dàng?
Cho hồn anh lại mơ màng,
Cho tim anh lại ngỡ ngàng yêu thương.
Để lòng anh lại vấn vương,
Bồi hồi mắt dõi theo đường em đi...
 1987\


                 QUAN – DÂN

        Mặt quan núc ních, căng tròn,
Mặt dân ai cũng héo hon, khô gầy.
        Trông mặt là biết được ngay,
Ông này cày ruộng, ông này làm quan.
        Quan rằng chẳng phải quan tham,
Chẳng qua sống quá an nhàn mà ra.
        Bao giờ xã hội đồng hòa,
Mặt dân cũng béo như là mặt quan.
                       3/11/2016


                 TẮC ĐƯỜNG

          Nhà thì cũng ở gần thôi,
Mà giờ thì hóa xa xôi ngàn trùng.
         Khổ thay là chuyện tắc đường,
Bây giờ thành chuyện đời thường thủ đô.
        Muốn nhanh tự lái ô tô,
Nào ngờ hơn chú Rùa  bò chút thôi!
        Đua nhau mua sắm xe hơi,
Người giàu ngoại tỉnh khắp nơi đổ về.
       Chung cư, căn hộ liền kề,
Mọc lên như nấm mùa hè gặp mưa.
       Cai thầu tranh thủ thời cơ,
Chạy nhiều dự án, để vơ nhiều tiền.
       Chung cư kín đặc như nêm,
Người đông như kiến…tất nhiên tắc đường.
       Muốn cho hè thoáng, đường thông,
Phải đưa Hà Nội phố phường…lên mây!!!
       Thủ đô trong những ngày này,
Đường nào thôi cũng ken dày ô tô.
       Ở nhà ai cứ đợi chờ,
Người về đi mãi bao giờ đến nơi???

                     17/1/2017  

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

             LỜI CHÀO

        Em xin chào xóm Tri Ân,
Chào anh, chào chị xa gần xóm ta.
        Em là người mới ở xa,
Sơn La ở mãi thành ra người rừng.
        Nên thơ cóp nhặt, lung tung,
Mọi người đại xá, xin đừng chê bai.
       Mừng xuân đang gõ cửa ngoài,
Xóm Tri Ân có nhiều bài thơ hay.

                 15/1/2016
                       MƯA

         Mấy ngày mưa rét não nề,
Mùa đông mưa lạnh, tái tê lòng người.
        Nghe tin mưa ở khắp nơi,
Nhìn lên chỉ thấy một trời mây giăng.
        Mặt trời cùng với mặt trăng,
Làm sao phải trốn biệt tăm mất rồi.
        Để mây mưa chiếm bầu trời,
Mưa to, mưa nhỏ cứ rơi suốt ngày.
        Người ta bảo bị trời đày,
Giận gì đến nỗi thế này trời ơi.
       Ai đem nước ngược lên trời?
Giờ đem đổ xuống – mưa rơi không ngừng.
       Bao giờ mưa mới chịu dừng,
Mưa nhiều thành lũ, khốn cùng muôn dân.
       Giữa đông tầm tã mưa dầm,
Mấy ngày mưa rét áo, quần chẳng khô.
       Bao giờ trời mới hết mưa?
Bừng lên nắng ấm cho vừa lòng dân.
                               12/1/2016


               NÀNG MỴ CHÂU

           Nhớ về truyền thuyết Mỵ Châu,
Truyện tình thành một nỗi sầu ngàn đông!
          Ai đời lấy giặc làm chồng,
Nàng làm chìm đắm non sông nước mình.
         Vậy nên riêng một chuyện tình,
Tình yêu, lý trí phân mình rõ ràng.
         Lấy chồng mà quá vội vàng,
Để rồi cái kết lại càng bi thương.
         Nàng Mỵ Châu một tấm gương,
Người yêu lạc lối, sai đường thương đau.
         Trái tim lầm đặt trên đầu,
Để cho cả triệu năm sau nỗi buồn!!!
                             13/1/2017


          XUÂN ĐINH DẬU

Con gà Đinh Dậu gáy te te,
Vang vọng muôn nơi gọi bạn bè,
Tiếng gà gọi đất trời chuyển động,
Đông lạnh dần qua đón xuân về.
Mùa xuân về muôn hoa đua nở.
Cho lòng người rạo rực, say mê.
Ai cũng mong mùa xuân đổi mới,
Dân ấm no, hạnh phúc tràn trề.

                   14/1/2016

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2017

                    NỤ CƯỜI

            Ở đời cần lắm nụ cười,
Thay lời chào hỏi những người xung quanh.
           Với lòng cởi mở, chân thành,
Là món quà quí ta dành cho nhau.
           Cho dù nghèo khổ, sang giàu,
Có ai thoát những nỗi đau ở đời.
          Nhưng khi bất hạnh qua rồi,
Chí bền ta phải mỉm cười đứng lên.
          Nụ cười liều thuốc thần tiên*,
Làm tan đi những ưu phiền trong ta.
         Nụ cười trên đất Việt ta,
Kết đoàn thế giới gần xa thắm tình.
         Chị Võ Thị Thắng đẹp xinh,
Nụ cười chiến thắng - thất kinh kẻ thù.
         Việt Nam xây đẹp ước mơ,
Quê hương của nhạc và thơ trữ tình.
        Ngàn năm sau đất nước mình,
Nụ cười xây dựng hòa bình, ấm no.
                          3/1/3017





                  NÚI MẸ

          Xa vời là dãy Trường Sơn,
Mái nhà của cả Đông Dương bao đời.
         Đỉnh cao luôn phủ mây trời,
Quê hương của những con người Tây Nguyên.
        Trường Sơn như dáng mẹ hiền,
Ôm vào lòng núi nhiều miền quê hương.
         Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông,
Kon Tum cùng với Lâm Đồng thông reo.
        Tây Nguyên có tỉnh còn nghèo,
Nhưng phong cảnh thật đáng yêu vô cùng.
         Vùng này đẹp nhất Lâm Đồng,
Cao nguyên với những rừng thông bạt ngàn.
         Quả, hoa nhiều nhất Việt Nam,
Nhiều phong cảnh đẹp ngỡ ngàng khách du.
         Quanh năm bao phủ mây mù,
Đà Lạt như thực, như mơ giữa đời.
         Về Đắk Lắk được cưỡi voi,
Buôn Đôn phong cảng của thời xa xưa.
        Nhiều rừng còn rất hoang sơ,  
Những rừng gỗ quí xa mờ trong sương.
        Vườn quốc gia ở Yok Đôn,
Bao sinh vật quí bảo tồn tự nhiên.
        Nghe âm vang tiếng cồng chiêng,
Di sản thế giới, thiêng liêng ngàn đời.
        Trường ca ai kể giữa trời,
Lời thơ rung chuyển đất trời Tây Nguyên.
         Trường Sơn ơi núi mẹ hiền,
Giang tay ôm lấy nhiều miền quê hương.
         Quê nào cũng đậm sắc, hương,
Vùng nào cũng đẹp lạ thường như tranh. 
         Đây vùng cây trái ngọt lành,
Cà phê phát triển rất nhanh khắp vùng.
         Hồ tiêu trồng đã thành công,
Đã đưa giá trị cây trồng lên cao.
         Trường Sơn núi mẹ tự hào,
Chiến tranh đánh Mỹ xiết bao anh hùng.
         Bên tây hay ở bên đông,
Ở đâu cũng lập chiến công phi thường.
         Trường Sơn che những con đường,
Đều đi thẳng tới chiến trường miền Nam.
         Việt Nam thắng Mỹ hiên ngang,
Có công núi mẹ viết trang sử vàng.
         Nước mình mãi mãi ngàn năm,
Trường Sơn vẫn đứng hiên ngang giữa trời.
                            4/12/2016


                         AI

        Chúng mình đều mẹ, cha sinh,
Có điều phải biết rõ mình là ai!
        Hỏi xem mình thực có tài,
Đừng như thùng rỗng, dương oai võ mồm.
        Cũng đừng như ngọn lửa rơm,
Bùng lên rồi lại tắt luôn thôi mà!
        Cụ Nguyễn Du rất sâu xa:
“ Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”
        Công cha, nghĩa mẹ hai vai,
Tình làng, nghĩa nước làm ai nặng lòng.
       Ngàn năm nòi giống Tiên, Rồng,
Đã làm rạng rỡ non sông nước nhà.
       Nay cần những đấng tài ba,
Dựng xây để đất nước ta mạnh giàu.
       Sánh cùng bè bạn năm châu,
Khoa học, kỹ thuật đứng đầu mới oai.
       Việt Nam cần lắm người tài,
Đưa nước mình đến tương lai tươi hồng!
                     21/12/2016




Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017


MỘT NĂM
Hôm nay là ngày lễ tất niên,
Ngày mai lại là ngày đầu tiên.
Từ ngàn xưa đến nay vẫn vậy,
Trái đất quay-qui luật tự nhiên.
Xuân sang, chính phủ đang đổi mới,
Mong dân giàu, nước mạnh tiến lên,
Thắp nén nhang thơm mừng năm mới,
Cầu cháu con xứng với tổ tiên.
31/12/2016
                  MẸ TÔI
 
         Mẹ tôi đã ở trên trời,
Mà nay tôi vẫn bồi hồi nhớ thương.
        Cả đời mưa, nắng, gió, sương,
Mẹ tôi tất tả, gánh gồng ngược xuôi.
        Đến khi tóc bạc, da mồi,
Mẹ như vẫn gánh cuộc đời trên vai.
        Suốt đời ăn sắn, ăn khoai,
Áo nâu, váy đụp mặc hoài tháng, năm,
        Ngày, ngày trên ruộng bón chăm,
Bán mặt cho đất, bán thân cho trời.
       Làng quê mẹ sống suốt đời,
Biết đâu thành phố con người xa hoa.
       Mái tranh, vách đất là nhà,
Mong con mạnh khòe là mẹ vui.
       Chúng tôi khôn lớn thành người,
Bay đi khắp bốn trời ước mong.
       Đến khi tóc bạc, lưng còng,
Mẹ còn chỉ nghĩ cho chồng, cho con.
       Tôi dù tóc đã điểm sương,
Mẹ thôi vẫn nghĩ tôi còn trẻ thơ.
       Ngày, ngày tôi vẫn ước mơ
Mẹ tôi sống lại bây giờ thật vui.
       Không còn ăn sắn, ăn khoai,
Tôi ra ngoài chợ mua vài thứ ngon.
       Dâng cho mẹ bát cơm thơm,
Chỉ mong mẹ khỏi gầy còm như xưa.

       Ước mơ, thôi chỉ  ước mơ,
Thời gian, nào có bao giờ dừng đâu!
       Mẹ tôi váy đụp, áo nâu.
Vẫn đi đâu đó trên bầu trời xanh.

                     9/11/2016

               TRÁI NGƯỢC

            Cùng gọi là tết ai ơi,
Sao tết Dương lịch mấy người quan tâm!
           Tưng bừng chào đón tết Âm,
Mặc tết Dương lịch âm thầm qua đi.
           Biết người Việt nghĩ suy gì,
Để tết Dương lịch so bì, đớn đau.
          Ngày thường nào khác gì nhau,
Mà khi đến tết kẻ sầu người vui.
         Cho hay muôn sự trên đời,
Mọi trò đều ở con người bày ra.

                    39/12/2016