Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

                  MẸ TÔI
 
         Mẹ tôi đã ở trên trời,
Mà nay tôi vẫn bồi hồi nhớ thương.
        Cả đời mưa, nắng, gió, sương,
Mẹ tôi tất tả, gánh gồng ngược xuôi.
        Đến khi tóc bạc, da mồi,
Mẹ như vẫn gánh cuộc đời trên vai.
        Suốt đời ăn sắn, ăn khoai,
Áo nâu, váy đụp mặc hoài tháng, năm,
        Ngày, ngày trên ruộng bón chăm,
Bán mặt cho đất, bán thân cho trời.
       Làng quê mẹ sống suốt đời,
Biết đâu thành phố con người xa hoa.
       Mái tranh, vách đất là nhà,
Mong con mạnh khòe là mẹ vui.
       Chúng tôi khôn lớn thành người,
Bay đi khắp bốn trời ước mong.
       Đến khi tóc bạc, lưng còng,
Mẹ còn chỉ nghĩ cho chồng, cho con.
       Tôi dù tóc đã điểm sương,
Mẹ thôi vẫn nghĩ tôi còn trẻ thơ.
       Ngày, ngày tôi vẫn ước mơ
Mẹ tôi sống lại bây giờ thật vui.
       Không còn ăn sắn, ăn khoai,
Tôi ra ngoài chợ mua vài thứ ngon.
       Dâng cho mẹ bát cơm thơm,
Chỉ mong mẹ khỏi gầy còm như xưa.

       Ước mơ, thôi chỉ  ước mơ,
Thời gian, nào có bao giờ dừng đâu!
       Mẹ tôi váy đụp, áo nâu.
Vẫn đi đâu đó trên bầu trời xanh.

                     9/11/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét