Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

                 THAY ĐỔI

        Lớn lên ở đất quê nhà,
Em là cô gái nết na, dịu hiền.
       Mặt tròn, da trắng tự nhiên,
Lưng thon óng ả, tóc đen mượt dài.
      Học hành em có thực tài,
Họ hàng, làng xóm trong ngoài đều khen.
      Em đi đại học một niên,
Xa nơi thôn dã, về miền phồn hoa.
      Vì không gần mẹ, gần cha,
Đua đòi chúng bạn thành ra khác người.
      Nghỉ hè em lại về chơi,
Thăm cha, thăm mẹ, thăm người nông thôn.
       Mẹ cha mắt mở trợn tròn,
Liệu đây có phải là con gái mình?
       Tóc vàng, mỏ đỏ, mắt xanh,
Người sao giống ở Hỏa Tinh thế này?
       Còn đem sơn móng chân, tay,
Áo phông, váy ngắn, đi giày gót cao.
       Ông, bà bối rối xiết bao,
Cô là ai? Lại lạc vào nhà tôi?
       Cô con mới toét miệng cười,
Con đây, đâu phải là người Hỏa Tinh.
       Ông, bà khi hết thất kinh,
Nhìn lâu, thôi đúng con mình chẳng sai.
       Chỉ vì cái thói đua đòi,
Thành ra thay đổi thành người Tây Âu!
                  11/6/2016




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét