Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

             NHÀ TÙ SƠN LA

         Nhà tù - địa ngục Sơn La,
Pháp xưa xây giữa bao la núi rừng.
        Rừng xanh, núi đỏ chập trùng,
Đường mòn, đèo dốc mịt mùng xa xôi.
        Rừng thiêng, nước độc rợn người,
Sơn La như ở cuối trời Việt Nam.
        Nhà tù, nơi Pháp biệt giam,
Những người cộng sản hiên ngang anh hùng.
       Một lòng theo Đảng kiên trung,
Xiềng gông, đàn áp vẫn vùng đứng lên.
       Càng gian nan, chí càng bền,
Lập chi hộ Đảng đầu tiên trong tù.
       Trong tim vẫn đỏ ngọn cờ,
Vẫn tin chiến thắng, ước mơ tung hoành.

       Cây đào Tô hiệu vẫn xanh,
Non sông nay đã hòa bình yên vui.
       Chi bộ xưa có bao người,
Đã thành lãnh đạo xây đời ấm no.
       Khách du thăm lại nhà tù,
Đã thành lịch sử ngày xưa hào hùng.
                         30/3/2017



       CHỢ MÈO VẠC

Chợ phiên Mèo Vạc,
Trên vùng cao nguyên đá Đồng Văn.
Mỗi tuần chỉ họp có một lần,
Vào đúng ngày chủ nhật.
Người dân vùng cao sống hiền hòa, chân thật,
Trong các bản, làng trên núi đá cao nguyên.
Dân vùng cao thích đi chợ phiên,
Nên họ dậy từ rất sớm.
Đi trên các con đường ngoằn ngèo, uốn lượn,
Để đến chợ cho kịp giờ.
Người vùng cao đến chợ không nặng bán mua,
Mà rất vui khi được giao lưu, gặp gỡ,
Người ta gọi là đi chơi chợ,
Bạn bè gặp nhau tay bắt, mặt mừng.
Họ mời nhau bát thắng cố thơm lừng,
Cùng bát rượu ngô nóng hổi.
Người vợ hiền kiên trì đứng đợi,
Mong chồng đừng ham vui mà uống quá say.
Để đến cuối ngày,
Vợ dìu chồng đi, bóng liêu xiêu in vào vách núi.

Người về chợ phiên đông như trẩy hội,
Khăn, áo, váy thêu hoa, rực một khoảng trời.
Những cô gái trẻ, tuổi mười tám, đôi mươi,
Nép vào nhau, thẹn thùng e lệ.
Những chàng trai Mông cười đùa vui vẻ,
Xoay tròn trong điệu múa khèn.

Người dân mang đến chợ phiên,
Những sản phẩm gia đình chăn nuôi, trồng trọt,
Những mớ rau tươi, những chùm quả ngọt,
Con lợn, con dê và những con gà.
Có một khu để bán ngựa, trâu, bò.
Những vị thuốc rừng, tỏa hương thơm ngát.
Chiếc váy Mông thêu nhiều màu sắc,
Được khách du lịch tìm mua.
Một dãy hàng dài người bán rượu ngô,
Khách mới nếm thôi đã say ngây ngất.

Ơi chợ phiên Mèo Vạc,
Khách du đến thăm, chẳng muốn ra về.

                     24/4/2016 

Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

                  BẾN ĐỢI

          Từ ngày cô lái lấy chồng,
Bơ vơ bến đợi nằm không một mình.
          Người đi quên bến vì tình,
Bến sông xa vắng bóng hình của cô.
          Bến chờ lẻ bóng bơ vơ,
Buồn tênh ôm lấy con đò lênh đênh.
          Trách dòng nước bạc mông mênh,
Ngày, ngày thôi cứ vô tình trôi qua.
          Bến chờ nằm đợi xót xa,
Đã lâu, chắc hẳn người ta quên mình.
          Bến chờ một dạ đinh ninh,
Ghi xương, khắc cốt bóng hình người đi.
          Đơn phương yêu, mối tình si,
Người đi, đi mãi biết khi nào về.

                   6/12/2016
       TIẾNG HÁT TRƯƠNG CHI

       Ngày xưa có anh Trương Chi,
Lời ca anh hát mê ly lòng người.
       Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi,
Chim muông, cây cỏ, đất, trời lắng nghe.
       Có nàng công chúa say mê,
Sai người đi đón chàng về trong cung.
       Trương Chi xấu đến lạ lùng,
Khi công chúa thấy vô cùng thất kinh!
       Lầu son, gác tía, cung đình,
Thì không thể có bóng hình như ma.
       Đành lòng công chúa đuổi ra,
Đau buồn chàng hát khúc ca não lòng.
       Lời ca tê tái dòng sông,
Chuyện ngày xưa nghĩ mà thương vô cùng.
       Ngàn năm nòi giống Tiên, Rồng
Vẫn lưu truyền thuyết nối dòng dài lâu.

                           31/3/2017  
              THÁNH  GIÓNG

Truyền thuyết về Thánh Gióng nước ta,
Ăn mấy nong cơm, mấy vại cà.
Vươn vai đứng dậy thành Phù Đổng,
Đánh tan giặc thù tuổi lên ba.
Ngựa sắt, giáp sắt, roi bằng sắt,
Roi gãy rồi thì nhổ tre ngà.
Tryền thống ngàn năm ta đánh giặc,
Diệt xâm lăng đâu kể trẻ, già.

                            29/3/2017
             NHÀ TIÊN TRI

         Xuân về lại nhớ Bác Hồ,
Chờ mong nghe những bài thơ của người.
        Lời Người lay động đất trời,
Những vần thơ Bác là lời non sông.
        Thấm vào triệu triệu tấm lòng,
Kết tinh hào khí cha, ông ngàn đời.
        Lời Người vọng đến muôn nơi,
Như lời hịch giục mọi người đi lên.
        Nước mình đánh giặc liên miên,
Đã qua ba chục năm liền chiến tranh.
        Viết lên trang sử hùng anh,
Là nhờ có bác anh minh dẫn đường.
        Người từng đi đến muôn phương,
Tìm đường giải phóng quê hương, giống nòi.
        Tự do, độc lập sáng ngời,
Hy sinh phấn đấu, suốt đời vì dân.
        Nước còn nô lệ lầm than,
Người tin ta sẽ đánh tan quân thù.
        Làm nên cách mạng mùa thu,
Đã giành lại được cơ đồ Việt Nam.
        Trường kỳ đánh Pháp gian nan,
Người tin ta thắng vẻ vang anh hùng.
        Những năm đánh Mĩ kiên cường,
Đạn bom, khói lửa chiến trường miền Nam.
        Người tin Mĩ, Ngụy sẽ tan,
Hòa bình thống nhất giang san một nhà.
        Bác Hồ trông rộng, nhìn xa,
Biết điều sẽ đến, là nhà tiên tri.  
        Người đem tính toán, nghĩ suy,
Đất, trời, xã hội theo qui luật rồi.
        Bác Hồ đôi mắt sáng ngời,
Chòm râu bạc, với nụ cười bao dung.
       Bác là lãnh tụ anh hùng,
Ngàn đời sau vẫn sống cùng nước non.
                     20/1/2017

         
          VUI - Ở NHÀ

      Chỉ ba giống đực ở nhà,
Đầu tiên ông lão tuổi già bảy mươi.
      Hai là mèo vện quá lười,
Năm nay đã bốn tuổi thôi cũng già,
      Ba là chó Alaska
Mới hơn một tuổi vẫn là trẻ con.
      Chúa bà thì đi vắng luôn,
Chỉ toàn rựa đực vui buồn bên nhau.

                          23/9/2016

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

                           KỲ TÀI

          Chỉ trong tỉnh nhỏ Bắc Giang,
Người dân chịu những án oan động trời*.
         Dân lành đang sống trên đời,
Bỗng dưng khép tội giết người tù oan.
        Kỳ thay lại có công an,
Cậy quyền như thể là quan trên trời.
        Sẵn sàng tra tấn, đòn roi,
Biến không thành có, ép lời mớm cung.
        Điều tra coi trọng hiện trường,
Đằng này lại rất coi thường bỏ qua.
        Chỉ xem qua quít gọi là,
Tội người nhưng lại nghĩ ra trong đầu
        Cán cân công lý ở đâu?
Để dân dân lành chịu nỗi đau ở tù.
        Một ngày tù tính thiên thu**,
Mười năm tù triệu thiên thu hỡi trời.
        Nay dù có được tha rồi,
Gia đìng tan nát mấy đời còn đau!
        Vậy nên ngay buổi ban đầu,
Điều tra tỉ mỉ, trước sau kỹ càng.
       Chỉ ra chứng cứ rõ ràng,
Đung người, đúng tội mới làm dân tin.
        Đừng làm sai lệch, quàng xiên,
Sau mang nhiều tỷ để đền cho dân.
       Ai về thăm tỉnh Bắc Giang,
Mà xem hai vụ án oan động trời.
       Một gương rất xấu để đời,
Người cầm công lý hãy soi vào mình.

                        24/1/2017 
                 LẠC QUAN

Mỗi ngày xin là một ngày vui,
Quên khổ đau, chỉ có nụ cười.
Để vượt qua khó khăn, gian khổ,
Mang tình yêu đến với mọi người.
Hãy lạc quan, tin yêu cuộc sống,
Thành quyết tâm xây dựng cuộc đời.
Đất nước còn bao điều tốt đẹp,
Nhiều tấm gương đạo đức sáng ngời.

                          29/3/2017

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

               BỐ CÁI ĐẠI VƯƠNG

           Nhớ về Bố Cái Đại Vương,
Nhà vua sức khỏe phi thường ngày xưa.
          Đường Lâm, làng có hai vua*,
Xa xưa nằm giữa âm u cây rừng.
          Là nơi thú dữ vẫy vùng,
Cọp, beo, bò tót sống cùng hươu, nai.
         Trâu rừng về phá lúa, khoai,
Đêm về hổ dữ bắt người, đau thương!
         Anh hùng, tù trưởng Phùng Hưng**,
Quyết tâm vào tận trong rừng trừ beo.
         Một mình ông dám rất liều,
Cởi trần ngồi đợi qua nhiều thời gian.
        Khi mà hổ dữ đi ngang,
Ông đè hổ xuống giữa hàng cây xanh.
        Ông mang hết sức bình sinh,
Làm con hổ đã thành tinh yếu dần.
         Rồi dồn sức mạnh toàn thân,
Đấm cho hổ chết, hổ gầm ầm vang.
         Trong rừng thú dữ dần tan,
Dân vui cày cấy xóm, làng bình yên.
         Khi ông khởi nghĩa dứng lên,
Nhân dân ở các vùng, miền về theo.
        Nghĩa quân là các dân nghèo,
Cùng ông đánh giặc lập nghiều chiến công.
        Giặc tan, giành lại non sông,
Xưng vua: Bố Cái Đại Vương nước nhà.
        Sử xanh còn mãi nước ta,
Ghi danh vua khỏe, tài ba người  trời.
         Còn lưu danh mãi muôn đời,
Ông vua đả hổ của người Việt Nam.
         Ai về làng cổ Đường Lâm,
Vào đền để thắp nén nhang cho người.
                      2/12/2016


                   TRỘN MÙA

          Còn chưa đến rét nàng Bân,
Bỗng dưng trời đất tối sầm, mưa rơi.
         Gió mưa làm lạnh run người,
Ngọc Hoàng nổi giận hành người trần gian.
         Mấy ngày trước nắng trang trang,
Ai ai cũng nghĩ hạ sang thật rồi.
         Đem đồ mặc rét cất thôi,
Nào ngờ lại mặc vào người khổ chưa.
        Thiên nhiên chẳng giống ngày xưa,
Nay như đem trộn bốn mùa vào nhau.
        Giữa đông mưa bão ào ào,
Cuối xuân rét buốt biết đâu mà lường.
        Khí hậu biến đổi thất thường,
Nhà nông thôi phải trăm đường phải lo.
        Nào là ngập lụt mất mùa,
Lại khi hạn hán cháy khô cây trồng.
        Ngọc Hoàng liệu có thấy không?
Hãy cho Xuân, Hạ, Thu, Đông điều hòa.
        Bốn mùa như những ngày xưa,
Xin đừng đem trộn bốn mùa vào nhau!!!

                              28/3/2017

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

                   VỌNG PHU

         Vọng phu tưởng chỉ ngày xưa,
Gương người hóa đá đợi chờ, ngóng trông,
         Nay bao phụ nữ phòng không,
Tháng năm vò võ chờ mong chồng về!
         Một đời tình nghĩa phu thê,
Bao người hạnh phúc, đề huề có nhau.
        Riêng em mang một mối sầu,
Nửa đời đứt gánh, khổ đau khôn cùng.
        Đất trời rộng lớn, mênh mông,
Mình em thương nhớ, trông chồng trời ơi!
        Người ta chỉ sống một đời,
Kiếp sau em được làm người nữa không?
        Để em vui sống vợ chồng,
Trăm năm tình nghĩa mặn nồng như ai.
        Ước mong thôi cứ ước hoài,
Bao giờ hết tháng năm dài phòng không???
                      27/3/2017

  
                  MỐI TÌNH ĐẦU

           Đẹp lunh linh mối tình đầu,
Chẳng may lại chẳng có nhau trong đời.
           Xa nhau góc bể, chân trời,
Trăm năm vẫn khắc tim người tình yêu.
           Ai mà cay đắng trăm chiều,
Trái tim rỉ máu, càng nhiều nhớ thương.
          Lại người đứt gánh giữa đường,
Tình đầu lặn lội bốn phương tìm người.
         Lại càng oán đất, giận trời,
Sao bỏ người lại bên đời bơ vơ.
         Người đi xa lắc, xa lơ,
Riêng ai vẫn mộng, vẫn mơ giữa đời.
        Người đi hạnh phúc với người,
Đã thề sao chẳng giữ lời sắt son.
        Đợi chờ ngày, tháng mỏi mòn,
Đầu ai bạc trắng lòng còn ước mơ.
        Mối tình đầu đẹp như thơ,
Trăm năm ai có đợi chờ tình ai?
                   31/12/2016




  
      NÚI ẤN, SÔNG TRÀ

Ai về thăm Quảng Ngãi quê ta,
Nhớ ghé thăm núi Ấn, sông Trà.
Như kết tụ khí thiêng sông Núi,
Giữa đất trời rộng lớn, bao la.
Trên núi Ấn là ngôi chùa cổ,
Tiếng chuông chùa muôn dặm vang xa.
Người đất Quảng có đi tứ xứ,
Lòng mãi yêu cảnh đẹp quê nhà.

                      26/3/2017

Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017

            CÔ GÁI HMÔNG

Tôi gặp em cô gái Hmông,
Không phải trên vùng cao, chập trùng núi đá.
Mà giữa thành phố Sơn La.
Em không mặc váy xòe, áo hoa.
Tay không cầm nón lá.
Mà mặc áo chẽn, quần bò.
Em thuê một gian hàng to,
Giữa trung tâm hội chợ.
Em bán áo quần nhiều màu sặc sỡ.
Tôi hỏi mua.
Em thách giá trên trời!
Tôi chê – thì em toét miệng cười.
Anh trả giá đi, có lời là em bán.
Ôi cô gái Hmông xinh xắn.
Nghe em nói, em cười.
Mà lòng tôi rối bời.
Thấy cuộc đời đang đổi mới.
Em không đi nương, mà đi vào hội.
Em thay đổi cách kiếm tiền.
Em đùa vui, cười nói tự nhiên.
Nào ai biết em là người dân tộc.
Hội chợ tan, mai em đi nơi khác.
Hội chợ năm sau, em có về không?
Tôi chờ em cô gái Hmông!

                       2/10/2016
                 NGÀY 26/3

         Hôm nay hai sáu, tháng ba,
Là ngày giới trẻ nước ta chào mừng.
        Có bao lớp trẻ anh hùng,
Xả thân bảo vệ non sông nước nhà.
       Chiến tranh ba chục năm qua,
Người đi chiến đấu đều là thanh niên.
       Từ ngày đánh Pháp đầu tiên,
Đến ngày thắng trận Điện Biên lẫy lừng.
       Quyết tâm giải phóng non sông,
Thanh niên lớp, lớp lên đường vào Nam.
       Làm nên chiến thắng vẻ vang,
Bọn Pôn Pốt đánh lấn sang đất mình.
       Cứu một dân tộc hồi sinh,
Đoàn quân yêu chuộng hòa bình tràn qua.
       Bọn bành trướng đánh nước ta,
Lớp thanh niên lại phải ra chiến trường.
       Ngày nay xây dựng non sông,
Phong trào khởi nghiệp tưng bừng khắp nơi.
       Thanh niên góp sức xây đời,
Để non nước Việt đẹp tươi, mạnh giàu.
                            22/3/2017

        

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

                  THƠ CON CÓC

           Cùng vui trong xóm Tri Ân,
Tập tành xướng họa, gieo vần, làm thơ.
          Để hồn giàu những mộng mơ,
Ngày, ngày thôi cứ ngẩn ngơ ra vào.
         Tài năng thì có đâu nào,
Mà thơ thì cứ ào ào tuôn ra.
         Hỏi rằng có phải thi ca?
Nhiều khi đọc kỹ như là…văn xuôi!
         Nói ra anh, chị đừng cười,
Giống thơ con cóc…hết ngồi…thì đi!!!

                    25/3/2017 
                 THỦY CHUNG

Mấy ai biết nhạc sĩ Thanh Tùng,
Là người chồng sống rất thủy chung.
Người ta đồn giới văn, nghệ sĩ ,
Là yêu nhiều, yêu rất lung tung.
Anh mất vợ khi còn rất trẻ,
Gửi tình yêu vào nỗi nhớ thương.
“ Một mình”* bài ca bao người hát,
Nhạc sĩ tài hoa – một tấm lòng.
                      25/3/2017

* Một mình là bài hát mô tả nỗi cô đơn và nhớ thương vợ của nhạc sĩ.

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

                QUÊ BÁC

          Về thăm quê Bác, Nam Đàn.
Nghe cô gái giọng Nghệ An ấm trầm.
          Kể về quá khứ trăm năm,
Anh hùng dân tộc Việt Nam ra đời.
          Người làm lở đất, long trời,
Cách mạng tháng Tám, sáng ngời Việt Nam.
         Gian nan đánh Pháp chín năm,
Viết nên trang sử bằng vàng: Điện Biên.
         Ung dung, Bác đẹp như tiên,
Tư duy tài giỏi, tầm nhìn rất xa.
        Đoán rằng cách mạng nước ta,
Năm bốn lăm(1945) đến, sẽ là thành công.
        Đánh Mỹ, mất mát, đau thương,
Chiến công thống nhất non sông vẹn toàn.
        Người về thăm tỉnh Nghệ An,
Cảnh tình lưu luyến ngay lần đầu tiên.
        Về làng quê Bác, Kim Liên.
Ngàn xưa đã ngát hương sen khắp trời.
        Bỗng nghe tiếng mẹ ru hời,
Vang câu Ví Dặm xa vời mênh mang.
        Rặng dừa cao, gọi gió ngàn,
Hàng tre thẳng đứng, xếp hàng trang nghiêm.
        Dẻo dai thành lũy vững bền,
Nắng thiêu, bão dập vẫn lên ngang trời.
        Vào thăm nhà ở của người,
Hai hàng dâm bụt xanh tươi bốn mùa.
        Năm gian nhà lá đơn sơ,
Là nơi lưu giữ tuổi thơ của người
       Ước mơ đi bốn phương trời,
Là Hồ Chủ Tịch, gương ngời năm châu.
       Để hơn năm chục(50) năm sau,
Bác về chiến thắng mái đầu ngẩng cao.
       Về thăm quê ngoại: Làng Chùa,
Chính nơi đây, Bác ngày xưa sinh thành.
        Ba gian nhà nhỏ mái tranh,
Tràn đầy hạnh phúc, ngọt lành yêu thương.
        Cha ngồi đọc sách giữa phòng,
Ba con học chữ, lại cùng đùa chơi.
        Mẹ ngồi dệt vải gian ngoài,
Tiếng thoi lách cách vang hoài thời gian.
        Mẹ là: Mẹ Hoàng Thị Loan,
Suốt đời gánh, vác, lo toan việc nhà.
        Cũng là mẹ của nước ta,
Bởi vì mẹ đã sinh ra anh hùng.
        Người đưa cách mạng thành công,
Tiền đề thống nhất non sông nước nhà. 

        Đường về, non nước bao la,
Nghe câu ví dặm thiết tha nghĩa tình,
        Đây vùng nhân kiệt, địa linh,
Non xanh, nước biếc như tranh họa đồ. 
        Là quê hương của Bác Hồ,
Người cha gây dựng cơ đồ Việt Nam.
                             13/11/2016


                 PHỐ HIẾN

         Tìm đâu phố Hiến trong thơ?
Như lời ca cũ bây giờ ở đâu?
         Ngày xưa phố Hiến đẹp giàu,
Bán buôn tấp nập thuyền tàu vào ra.
         Phố xưa nổi tiếng gần, xa
Trung tâm thương mại nước ta một thời.
         Một vùng phong cảnh đẹp tươi,
Phố phường xưa khiến bao người mê ly.
         “ Phồn hoa thứ nhất kinh kỳ…”
Phố Hiến chỉ đứng thứ nhì mà thôi.
         Phố xưa vang bóng một thời,
Nay ở đâu? Giữa đất trời Hưng Yên.
         Nơi đâu trên bến, dưới thuyền?
Dấu xưa còn ở chùa chiền trầm tư.
         Phố Hiến xưa đẹp như mơ,
Mai sau vẫn đẹp trong thơ ngàn đời.
                  24/3/2017


Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

             NGƯỜI RỪNG

        Cả đời sống ở Sơn La,
Quá lâu cũng biến tôi ra người rừng.
        Sơn La rừng núi chập trùng,
Non cao, rừng thẳm đã từng sống qua.
        Ngủ đêm, đâu cũng là nhà,
Người Hmông, người Thái… đều là anh em.
        Ăn nhiều sôi bốc cũng quen,
Mẳm pa*, nậm pịa**lại thèm được ăn.
        Xa quê từ tuổi trăng rằm,
Đến nay đã năm mốt(51) năm, thật dài.
        Về quê giờ chẳng biết ai,
Người thân cứ phải giảng hoài ai kia.
        Dù hồn vẫn nặng tình quê,
Biết bao giờ mới chuyển về quê hương.
        Người ta buôn bán đủ đường,
Mình thì chỉ có đồng lương nuôi đời.
       Có tiền xoay đất, chuyển trời,
Không tiền đành chấp nhận thôi… người rừng.
       Đói, no gian khổ đã từng,
Gừng cay, măng đắng xin đừng quyên nhau.
       Núi, rừng quen sống đã lâu,
Thì non nước Việt ở đâu cũng nhà.
       Mình nay tuổi đã quá già,
Sơn La rừng, núi nhận là quê hương.

                 24/11/2016
            NHẠC TRỊNH

Nhớ người nhạc sĩ rất tài hoa,
Đã viết dâng đời những bài ca.
Những bài Trịnh Công Sơn sáng tác,
Được hát lên trên đất nước ta.
Ngọt ngào như dân ca đất nước,
Có tình người, tình đất giao hòa.
Lời ca thấm đẫm hồn người Việt,
Mãi còn vang trên nước non nhà.

                      23/3/2017

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

               HAI NỬA

        Xa xưa khi có loài người,
Thiên nhiên hai nửa rạch đôi sơn, hà,
         Nửa là thế giới đàn bà,
Nửa kia còn lại gọi là đàn ông.
        Đàn ông được gọi là chồng,
Đàn bà thành vợ sống chung một nhà.
        Yêu nhau say đắm, thiết tha,
Buồn, vui, sướng, khổ cũng là có nhau.
        Vợ chồng nghĩa nặng, tình sâu,
Bên nhau đến lúc bạc đầu, răng long.
        Ông tơ đã chắp chỉ hồng,
Hai nửa thành một vợ, chồng một đôi.

                  14/12/2916
                   SUỐI YẾN

           Ai đi du lịch chùa Hương,
Theo con suối Yến ngược dòng thuyền lên.
          Nước trong vắt chảy êm đềm,
Quanh co, uốn lượn giữa miền núi non.
          Trăm năm nước chảy đá mòn,
Triệu năm nước tạo thành dòng suối thơ.
          Xuân về hoa mận, hoa mơ,
Đua nhau nở trắng hai bờ, sườn non.
          Cả vùng rừng núi ngát thơm,
Nên người xưa gọi chùa Hương giữa trời.
         Hạ về hoa súng nở tươi,
Nhuộm nên dòng nước khắp nơi màu hồng.
        Ngày xưa đây cảnh tiên bồng,
Ngày nay du khách muôn phương tìm về.
        Dù đi muôn dặm sơn khê,
Về thăm suối Yến vẫn mê mẩn hồn.

                        21/3/2017 

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

            DUYÊN, PHẬN
     
       Em, người tận đẩu, tận đâu,
Cái duyên, cái phận bắc cầu gặp anh.
       Quả cau xanh, lá trầu xanh,
Ông Tơ, bà Nguyệt xe thành lứa đôi.
       Cho em lấp lánh mắt ngời,
Để em lóng lánh nụ cười làm duyên.
       Má hồng càng ửng đỏ thêm,
Gió trêu mái tóc đen huyền đung đưa.
       Duyên tình đâu tự ngày xưa,
Mà đời hạnh phúc bây giờ là đây.
       Vui mừng tay nắm chặt tay,
Về trong tổ ấm, dựng xây gia đình.
      Nhà thêm những đứa con xinh,
Càng làm thêm đẹp duyên mình, tình ta.
       Vợ chồng vui sống thuận hòa,
Mong rằng kiếp nữa cũng là có nhau.

                        26/6/2016
               HẠNH PHÚC
                       Mừng ngày thế giới hạnh phúc

Mong địa cầu không có chiến tranh,
Muôn nơi đều vui hưởng hòa bình.
Thế giới được sống trong hạnh phúc,
Bom, đạn không rơi giết dân lành.
Các quốc gia không còn đói, rét,
Toàn thể trẻ em được học hành.
Khoa học sẽ ngày càng phát triển,
Xã hội loài người thêm văn minh.

                     20/3/2017
                  QUÊ TỔ

Đã bao đời sống ở Hải Dương,
Trên đất Chí Linh, ngụ làng Tường.
Đến lúc tra tìm trong gia phả,
Ông tổ đến từ đất Tây phương*.
Các cụ xa xưa đi mở đất,
Chắc cũng vì manh áo, bát cơm.
Chuyện thường ngày tưởng như bình dị,
Tìm hiểu sâu thì lại vô thường.

                        19/3/2017
*Huyện Phúc Thọ, Sơn Tây cũ.

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

                      NHỚ!!!

         Ngồi buồn lại nhớ ngày xưa,
Em thì mười tám, anh vừa hai mươi.
        Tuổi xuân phơi phới, sáng ngời,
Em cười-ánh sáng mặt trời bừng lên.
        Đẹp xinh, nhí nhảnh, tự nhiên,
Em như cánh bướm đến bên tôi ngồi.
        Dân làng cứ bảo đẹp đôi,
Tôi mơ-chồng vợ suốt đời bên nhau.
        Ngờ đâu-tôi có ngờ đâu,
Em theo tiếng gọi sang giàu bỏ tôi.
        Thôi thì thôi-thế thì thôi,
Mình tôi ôm mộng cứ ngồi mộng mơ.
        Buồn tình đành gửi vào thơ,
Nhưng thời gian có đợi chờ ai đâu.
        Đời người đau mối tình đầu,
Người ơi! Nếu có nhớ nhau thì về.
        Mừng ai giữ vẹn lời thề,
Trăm năm hạnh phúc đề huề có nhau.

                               18/3/2017
              LÁ CỜ LŨNG CÚ
     
       Về thăm Lũng Cú, Hà giang,
Ngắm nhìn cờ đỏ, sao vàng tung bay.
       Lá cờ đỏ giữa trời mây,
Từ xa đã thấy, làm say lòng người.
       Giữa vùng biên giới xa xôi,
Chủ quyền khẳng định của người Việt Nam.
       Năm tư dân tộc kết đoàn*,
Làm nên truyền thống vẻ vang, anh hùng.
       Cờ bay ngày ấy thành đồng,
Mùa thu cách mạng dẫn đường tiến lên.
       Lẫy lừng chiến thắng Điện Biên,
Ngày vui thống nhất hai miền Bắc-Nam.
        Tung bay cờ đỏ sao vàng,
Lá cờ truyền thống vẻ vang anh hùng.
        Đây vùng Lũng Cú biên cương,
Cờ bay phấp phới quê hương tự hào.
       Bọn xâm lăng chớ tràn vào,
Đất này chôn xác của bao giặc thù.

                            17/3/2017   

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

                   ĐI CHỢ

          Đàn bà mà chẳng ở nhà,
Đàn ông đi chợ cũng là chuyện vui.
         Chợ thì luôn chật cứng người,
Người mua, kẻ bán chào mời râm ran.
         Quả, rau, thịt, cá bạt ngàn,
Trên bàn, dưới đất, ngập tràn khắp nơi.
         Ngắm nhìn mắt đã hoa rồi,
Người ta phát giá, mình thôi ngỡ ngàng.
         Người duyên thì bán đắt hàng,
Kém duyên cố bán còn mang vốn về.
         Về nhà là vợ ngồi chê,
Hàng này mua hớ, thứ kia đắt lòi.
         Mình nghe thôi chỉ biết cười,
Thấy cô gái đẹp, khéo mời là mua.
         Chuyện này thì tự ngàn xưa,
Đàn ông mua bán là thua đàn bà.
         Vậy nên trời đất sinh ra,
Cặp đôi nam, nữ một nhà sống chung.
         Ngàn năm con cháu Lạc, Hồng,
Dựng xây nước Việt nối dòng dài lâu.

                            16/3/2017

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

                     MẤT ĐIỆN

          Đã quen có điện ngày đêm,
Đến khi mất điện quá phiền bạn ơi.
        Không may gặp buổi tối trời,
Cả vùng rộng lớn thì thôi đen sì.
        Xung quanh nhìn chẳng thấy gì,
Đành thôi mò mẫm bước đi trong nhà.
        Chẳng ai phòng bị, lo xa,
Thôi đành chịu cảnh trong nhà tối om.
        Nấu nồi cơm điện thì ngon,
Nhưng khi mất điện, nấu cơm bằng gì?
        Lười thì ngồi gặm bánh mì,
Muốn cơm ra chợ mua về cho nhanh.
        Giữa hè nóng bức đang hành,
Bỗng dưng mất điện, nhà thành lò nung.
        Điều hòa, quạt điện bỏ không,
Nóng thì khổ sở vô cùng người ơi.
        Trốn ra ngồi  ở ngoài trời,
Khói xe, cát bụi thì thôi đành vào.
        Vậy nên ai cũng ước ao,
Điện năng chẳng có khi nào mất đi.
        Điện dùng máy móc, tiện nghi,
Nhất là để phát ti vi hàng ngày.
        Thế giới rộng lớn đổi thay,
Qua dòng thời sự biết ngay được mà.
        Sau này khoa học tiến xa,
Điện năng chắc vẫn được là ưu tiên.
                           15/3/2017



Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

              NHỚ GẠC MA

         Hôm nay mười bốn, tháng ba,
Nhắc toàn dâm nhớ Gạc Ma anh hùng.
         Là bãi đá giữa đại dương,
Ghi vào lịch sử bi thương ngàn đời.
         Giặc thù dạ thú, mặt người,
Đem quân xâm chiếm biển trời Việt Nam.
         Kẻ thù bắn giết dã man,
Sáu tư chiến sĩ hải quân gan vàng.
        Những người chỉ có tay không,
Nắm tay giữ đảo-thành vòng Gạc Ma.

        Đến nay, mấy chục năm qua,   
Dân mình vẫn nhớ khơi xa ngàn trùng.
        Có bao chiến sĩ anh hùng,
Đã nằm dưới biển quê hương ngàn đời.
       Các anh như nhắc mọi người,
Kẻ thù đang chiếm biển, trời Việt Nam.

                      14/3/2017

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

                    THỊ XÃ CHÍ LINH
     (Bài thơ kể tên các xã, phường của Chí Linh)

 Chí Linh, thị xã quê mình.
Hai mươi phường, xã làm thành Chí Linh.
     An Lạc, Văn Đức, Chí Minh,
Phả Lại, Hưng Đạo, Cổ Thành, Hoàng Tân,
     Thái Học, Nhân Huệ, Tân Dân
Sao Đỏ, Hoàng Tiến, Văn An, Cộng Hòa
     Lê Lợi, Bến Tắm ở xa,
Bắc An, Đồng Lạc Hoàng Hoa Thám gần.
     Còn thêm nữa xã Kênh Giang,
Làm nên thị xã thênh thang giữa trời.

            29/3/2016    
                 GIÓ LÀO

Sơn La mùa này nắng chang chang,
Như ở dưới xuôi, giữa hạ vàng.
Ngoài phố gió Lào đang gầm rú,
Trong nhà không khí nóng như rang.
Miền xuôi, rét nàng Bân chưa đến,
Mà rừng Tây Bắc hạ vội sang.
Trời, đất ngàn năm như quyển lịch,
Cứ đúng thời là lại sang trang.

                    13/3/2017

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

               VIẾNG ANH
                      Kính viếng anh: Trịnh Trọng Bùng

         Năm xưa sống ở trong rừng,
Rừng xanh, núi đỏ đã từng bên nhau.
        Bao năm, từ ấy quá lâu,
Nghe tin anh đã về đâu trên trời!
        Tháng, năm anh sống trên đời,
Gia đình, công việc, anh người nghiêm trang.
         Tài năng, đức độ, đàng hoàng,
Thái Bình , anh cũng vào hàng quan to…
        Ngày nay đâu phải xa xưa,
“ Nhân sinh thất thập…” nhiều như lá rừng.
        Trời xanh sao quá phũ phàng?
Vội đưa anh đến thiên đàng anh ơi!
        Hay Ngọc Hoàng ở trên trời,
Triều đình, quan lộ thiếu người thanh liêm.
        Trách ai tiến cử anh lên,
Bây giờ anh đã là tiên trên trời,
        Viếng anh, em viết đôi lời,
Tâm nhang vái lạy hồn người anh xưa...

        Ở rừng đã cách nắng mưa,
Mà trong tâm tưởng như vừa hôm qua.
        Âm, dương nay đã cách xa,
Trăm năm, tình nghĩa vẫn là anh em...
                       12/3/2017


          VỊNH HẠ LONG

Ai đã về thăm vịnh Hạ Long,
Ngắm đảo trên biển nước mênh mông.
Truyền thuyết từ ngàn xưa còn đó,
Những đảo là thân những con rồng.
Vì yêu cảnh đẹp nơi hạ giới,
Mà rồng tiên cũng thấy nao lòng.
Là kỳ quan thiên nhiên thế giới,
Khách du cứ ngỡ ở thiên đường.

                               11/3/2017

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

                  THỂ DỤC

          Người ta sống ở trên đời,
Chăm lo sức khỏe người, người ưu tiên.
          Sức khỏe không chỉ tự nhiên,
Mà còn luyện tập làm nên sức nguời.
          Khi đi học mẫu giáo thôi,
Bé ra thể dục ngoài trời theo cô.
          Bao năm, tháng tuổi học trò,
Thể thao, thể dục thành giờ thường xuyên.
          Ngày nay trên khắp các miền,
Bài tập thể dục truyền trên truyền hình.
         Ngày, ngày vào sớm bình minh,
Người, người ai cũng nhiệt tình tham gia.
         Từ thanh niên đến người già,
Cứ theo nhịp đếm: hai, ba…tập đều.
         Thời gian chẳng đáng bao nhiêu,
Lợi cho sức khỏe thật nhiều bạn ơi.
         Bác Hồ tập luyện cả đời,
Bác Hồ kêu gọi mọi người tham gia:
         Khỏe để bảo vệ nước nhà,
Khỏe để xây dựng nước ta mạnh giàu.
         Ở đời mà ít ốm đau,
Sống vui, sống khỏe khác nào là tiên.
         Mọi người hãy cố luyện rèn,
Săn gân, cứng cốt thọ thêm tuổi đời.

                       10/3/2017 

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

                MIỀN TRUNG

Đất nươc mình dài như đòn gánh,
Với hai vựa lúa ở hai đầu.
Riêng miền Trung nắng lửa, mưa dầu.
Nằm giữa nơi đòn cong gánh nặng.
Ở miền Trung nắng hè rát bỏng,
Có nhiều cồn cát mênh mông.
Người đi làm, mặc áo tơi ra đồng.
Hạt gạo, củ khoai là tốn bao công sức.
Lương thực làm ra vẫn lo bị mất,
Miền Trung là nơi bão dập, mưa vùi.
Không năm nào mà không có vài nơi,
Ngập chìm trong biển nước.
Nhớ miền Trung những năm đánh giặc,
Có nhiều vùng dày đặc hố bom.
Quân thù muốn băm nát những con đường,
Ngày, đêm chở hàng ra tiền tuyến.
Ơi miền Trung mênh mông là biển,
Với dãy Trường Sơn, bát ngát là rừng.
Mà sao đất miền Trung,
Vẫn có mấy vùng nghèo đói.
Đất nước mình đang đổi mới,
Mong miền Trung thành đất mạnh giàu.
Xóa đi những vết thương đau,
Của chiến tranh và bão giông tàn phá.
Để ai đi qua miền Trung cũng thương, cũng nhớ,
Vùng đất đẹp xinh, thắm đậm tình người.
Để câu ví dặm còn mãi muôn đời.
Ơi miền Trung anh hùng, bất khuất,
Người miền Trung hiền lành, chân thật.
Mãi đi vào thơ ca,
Mảnh đất yên bình của đất nước ta.

                        9/3/2017 

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

              NGƯỜI TỬ TẾ

Truyện kể ở thành phố Qui Nhơn,
Có hai người phụ nữ bình thường.
Hai chị bỏ công tìm phế liệu,
Ngày, ngày đạp xe khắp phố phường.
Gom góp từng đồng tiền kiếm được,
Giúp người nghèo khổ, người đáng thương.
Các chị là những người tử tế,
Ở đời này thành một tấm gương.

                         8/3/2017

Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

              NGÀY 8 THÁNG 3

         Chào mừng ngày Tám, tháng Ba,
Ngày vui các chị, các bà, các em.
         Những người phụ nữ dịu hiền,
Đẹp xinh như ngững nàng tiên trong nhà.
         Trên toàn thế giới chúng ta,
Ai không có mẹ sinh ra trên đời?
         Chúng ta khôn lớn thành người,
Vẫn còn bóng mẹ che thời ấu thơ.
         Cuộc đời đẹp những ước mơ,
Những chàng trai được đợi chờ người yêu.
         Những người vợ đảm yêu kiều,
Luôn luôn chăm sóc, cưng chiều chúng ta.
         Có em, có chị trong nhà,
Là luôn có những bông hoa trên bàn.
         Ngày vui của nửa thế gian,
Chúc toàn giới nữ ngập tràn niềm vui.
         Ai cũng như đóa hoa tươi,
Làm cho cuộc sống muôn đời mùa xuân!

                   7/3/2017

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

                       ĐỢI

        Những ai đã phải đợi chờ,
Mà như cảm tưởng thời giờ giãn ra.
       Đợi người yêu đến thăm ta,
Mấy ngày mà nghĩ như là trăn năm.
       Mấy giờ đợi vợ đến thăm,
Mà như chờ đã mấy năm trong đời.
       Chờ đèn đỏ mấy phút thôi,
Là như chờ cả tháng trời quá lâu.
       Là chen ngang, cố lên đầu,
Dù gây tai nạn biết đâu mà lường!
       Nàng Tô Thị, một tấm gương,  
Chờ chồng cả triệu năm trường được thôi!
       Mẹ Việt Nam đợi cả đời,
Chồng đi đánh giặc, cái thời chiến tranh.
       Thời gian trôi chậm hay nhanh,
Là do người nghĩ mà thành đấy thôi.
       Còn thời gian vẫn cớ trôi,
Đã thành qui luật mặc người nghĩ sao!

                      6/3/2017

Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

                  TRUYỆN KIỀU
   
         Truyện Kiều, câu chuyện tình yêu,
Của nhà thơ – đại thi hào Nguyễn Du.
         Từ xa xưa, đến bây giờ,
Ai có tiểu thuyết bằng thơ như người?
        Truyện Kiều phản chiếu cuộc đời,
Bao người đã khóc, đã cười với thơ.
        Ghen tuông bản tính đàn bà,
Hoạn Thư được ví, mới là xứng danh.
        Lừa tình, lọc lõi, tinh ranh,
Được đem ví với Sở Khanh mới tài.
        Văn thơ, võ nghệ như ai,
Sánh ngang Từ Hải, mới oai anh hùng.
        Thúc Sinh quen thói chơi ngông,
Vì tình bán cả non sông nếu cần.
        Tú Bà mưu mẹo, gian tham,
Dám làm mọi việc để vàng về tay.
        Kim Trọng thật đáng thương thay,
Tìm người trong mộng, tháng, ngày lênh đênh.
        Thúy Kiều, tài giỏi, đẹp xinh,
Ngàn năm ai dám bán mình chuộc cha?  
        Thúy Vân yểu điệu thướt tha,
Nhưng mà trong truyện chỉ là phụ thôi.
        Truyện Kiều còn mãi, muôn đời,
Để cho người Việt triệu người ngâm nga.
        Nhiều khi còn giở Kiều ra,
Đoán xem vận mệnh người ta thế nào!
        Cụ Nguyễn Du thật tài cao,
Thấu tình, đạt lý từng câu từng lời.
       Truyện Kiều còn mãi muôn đời.
Người qua biển khổ để rồi cam lai…

                      10/11/2016 
                CUNG ĐIỆN HUẾ

         Huế thơ mộng với cung đình,
Ngày nay vẫn đẹp lung linh giữa trời.
        Tường thành xưa bám rêu phơi,
Nơi đây xưa đã một thời vàng son.
        Người đi đá lát cũng mòn,
Ngựa, xe xưa dấu vẫn còn đâu đây.
        Khí thiêng sông, núi trời, mây,
Như cùng tụ lại nơi này: cung vua.
        Về thăm cung điện ngày xưa,
Uy nghiêm, cổ kính lại vừa nguy nga.
        Ở đâu cũng gặp thơ ca*,
Rồng bay, rồng cuốn như là trong mây.
        Cảnh tiên chắc cũng thế này,
Nghệ nhân xưa những bàn tay như vàng.
        Cố đô Huế của Việt Nam,
Di sản thế giới cho ngàn năm sau.
                        5/3/2017

* Các bài thơ được các vua viết.

Thứ Sáu, 3 tháng 3, 2017

                     NẮNG

        Nắng đi đâu mất mấy ngày,
Chỉ còn gió lạnh, mây bay đầy trời.
       Lại thêm rả rích mưa rơi,
Càng thêm lạnh cóng, làm người co ro.
       Mặc thêm bao áo cho vừa,
Nằm trong chăn ấm đến trưa kệ đời.
       Hôm nay nắng ấm lên rồi,
Ai, ai thỏai mái, tươi cười bước ra.
       Bao ngày nắng ấm chan hòa,
Thiên nhiên hào phóng, mà ta coi thường.
       Đến khi giá lạnh, mưa tuôn,
Mới hay nắng ấm quý hơn cả vàng.
       Nếu không có nắng trang trang,
Thì đâu có những mùa màng tốt tươi.
       Nếu không có ánh nắng trời,
Làm sao có được hoa tươi bốn mùa.
       Nếu không có nắng chan hòa,
Làm sao có được chúng ta - loài người!

                      3/3/2017

Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

               NỖI ĐAU DA CAM

         Chiến tranh qua đã nhiều năm,
Nỗi đau chất độc da cam vẫn còn.
        Bé em nằm đó vô hồn,
Em bao nhiêu tuổi? Còm nhom yếu gầy!
        Liệt người, co quắp chân tay,
Em nào đâu có tháng ngày tuổi thơ.
        Không đi, em chỉ lết bò,
Em nằm tha thiết ước mơ thành người.
        Được bay đi bốn phương trời,
Được cười, được nhảy, cất lời hát ca...

       Cớ sao giặc Mỹ ở xa,
Lại mang bom đến nước ta giết người.
       Còn rải chất độc nhiều nơi,
Đến nay qua mấy đời người còn đau!
       Dân mình tryền thống thương nhau.
Triệu người đã bắc nhịp cầu yêu thương.
       “ Bầu ơi thương lấy bí cùng...” ,
Chung tay đoàn kết nối vòng thương yêu.
        Thảo thơm của ít lòng nhiều,
Nhẹ đi bạo bệnh hiểm nghèo da cam.

                       2/3/2017

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

                 Sao?
 
       Em xinh, em đẹp như hoa,
Sao em không được người ta giữ gìn?
       Trăm năm sao lỡ đành quên,
Bỏ em lẻ bóng ở trên cõi đời.
       Đau lòng em lắm ai ơi!
Mình em sống giữa đất trời mênh mông.
       Bao giờ em lại có chồng?
Để em thoát cảnh đêm đông lạnh lùng.

                        1/3/2017