THƠ TỒI
Tuổi già lẩm cẩm, ngẩn ngơ,
Viết ra toàn những bài thơ
rất tồi.
Bạn bè khi đọc thơ tôi,
Khuyên rằng ông viết văn xuôi
đỡ nhàm.
Về già đã dốt lại gàn,
Thơ thì cứ viết tràn lan hàng
ngày.
Tự mình đọc vẫn thấy hay,
Tự hào mình đã hơn thày dạy
ta.
Ếch ngồi đáy giếng nhìn ra,
Cho rằng trời chỉ như là… cái
vung.
Thế là lại viết lung tung,
Dòng thơ con cóc không ngừng
tuôn ra.
Cúi xin các bạn gần, xa,
Hãy thông cảm giúp lão già dở
hơi.
Tài năng có bấy nhiêu thôi,
Bình thơ xin chớ nặng lời sâu
cay.
Nguyễn Du, cụ sống đến nay,
Chắc là cụ chết sặc ngay vì…
cười.
Tuổi già lẩm cẩm, dở hơi,
Thơ tồi làm khổ những người
đọc thơ…
Thơ tôi ngớ ngẩn, dại khờ,
Tri ân chê, bỏ, phớt lờ không
đăng.
Thôi thì đành phận, hiểu rằng,
Thơ mình kém cỏi chẳng bằng
được ai.
Từ bay hổng dám đăng bài…
11/3/2021