TUỔI GIÀ
Khi người ta đã về già,
Thôi thì bệnh tật phát ra
thật nhiều.
Cụ già một bóng liêu xiêu,
Bước đi dò dẫm dưới chiều
hoàng hôn.
Người già phải sống cô đơn,
Có gì có thể buồn hơn thế
này?
Nuôi con vất vả đắng cay,
Đến khi khôn lớn chúng bay đi
rồi.
Ông, bà nào vẫn còn đôi,
Ốm đau là vẫn còn người yêu
thương.
Trăm năm đến cuối con đường,
Người ta ai cũng thất thường
ốm đau.
Bệnh gút là của người giàu,
Bệnh tim mạch có chừa đâu
người nào!
Khi người ta tuổi đã cao,
Là trăm thứ bệnh đổ vào thân ta.
Mỗi năm, mỗi tuổi, mỗi già,
Là gần xuống đất, là xa bầu
trời.
Đành thôi qui luật muôn đời,
Sinh, bệnh, lão, tử con người
tránh đâu!!!
17/3/2018