Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

       CHỢ MÈO VẠC

Chợ phiên Mèo Vạc,
Trên vùng cao nguyên đá Đồng Văn.
Mỗi tuần chỉ họp có một lần,
Vào đúng ngày chủ nhật.
Người dân vùng cao sống hiền hòa, chân thật,
Trong các bản, làng trên núi đá cao nguyên.
Dân vùng cao thích đi chợ phiên,
Nên họ dậy từ rất sớm.
Đi trên các con đường ngoằn ngèo, uốn lượn,
Để đến chợ cho kịp giờ.
Người vùng cao đến chợ không nặng bán mua,
Mà rất vui khi được giao lưu, gặp gỡ,
Người ta gọi là đi chơi chợ,
Bạn bè gặp nhau tay bắt, mặt mừng.
Họ mời nhau bát thắng cố thơm lừng,
Cùng bát rượu ngô nóng hổi.
Người vợ hiền kiên trì đứng đợi,
Mong chồng đừng ham vui mà uống quá say.
Để đến cuối ngày,
Vợ dìu chồng đi, bóng liêu xiêu in vào vách núi.

Người về chợ phiên đông như trẩy hội,
Khăn, áo, váy thêu hoa, rực một khoảng trời.
Những cô gái trẻ, tuổi mười tám, đôi mươi,
Nép vào nhau, thẹn thùng e lệ.
Những chàng trai Mông cười đùa vui vẻ,
Xoay tròn trong điệu múa khèn.

Người dân mang đến chợ phiên,
Những sản phẩm gia đình chăn nuôi, trồng trọt,
Những mớ rau tươi, những chùm quả ngọt,
Con lợn, con dê và những con gà.
Có một khu để bán ngựa, trâu, bò.
Những vị thuốc rừng, tỏa hương thơm ngát.
Chiếc váy Mông thêu nhiều màu sắc,
Được khách du lịch tìm mua.
Một dãy hàng dài người bán rượu ngô,
Khách mới nếm thôi đã say ngây ngất.

Ơi chợ phiên Mèo Vạc,
Khách du đến thăm, chẳng muốn ra về.

                     24/4/2016 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét