NGƯỜI
RỪNG
Cả đời sống ở
Sơn La,
Quá lâu cũng biến tôi ra người rừng.
Sơn La rừng
núi chập trùng,
Non cao, rừng thẳm đã từng sống qua.
Ngủ đêm, đâu
cũng là nhà,
Người Hmông, người Thái… đều là anh em.
Ăn nhiều sôi
bốc cũng quen,
Mẳm pa*, nậm pịa**lại thèm được ăn.
Xa quê từ tuổi
trăng rằm,
Đến nay đã năm mốt(51) năm, thật dài.
Về quê giờ
chẳng biết ai,
Người thân cứ phải giảng hoài ai kia.
Dù hồn vẫn
nặng tình quê,
Biết bao giờ mới chuyển về quê hương.
Người ta buôn
bán đủ đường,
Mình thì chỉ có đồng lương nuôi đời.
Có tiền xoay
đất, chuyển trời,
Không tiền đành chấp nhận thôi… người rừng.
Đói, no gian
khổ đã từng,
Gừng cay. măng đắng xin đừng quên nhau.
Núi, rừng quen
sống đã lâu,
Thì non nước Việt ở đâu cũng nhà.
Mình nay tuổi
đã quá già,
Sơn La rừng, núi nhận là quê hương.
24/11/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét