TỰ
AN ỦI
Mình thì nghèo
rớt mùng tơi,
Chạy ăn, lo mặc suốt đời long đong.
Dù rằng cũng có
đồng lương,
Cuối đời cũng mới làm xong căn nhà.
Thế mà so với
người ta,
Những người cùng khổ, vẫn là phần hơn.
Nhất là người ở
nông thôn,
Suốt đời lam lũ ruộng vườn bón chăm.
Thế mà thu nhập
cả năm,
Được vài triệu bạc lo ăn kiểu gì?
Người ta buộc
phải nghĩ suy,
Bốn phương, tìm cách ra đi kiếm tiền…
Con người số
phận mà nên,
Nhớ lời dạy của tổ tiên ở đời.
“ Trông lên thì
chẳng bằng ai,
Nhìn xuống thì thấy nhiều người kém ta”.
Tự mình an ủi gọi
là,
Động viên một chút để mà sống vui.
Lạc quan để sống
trên đời,
Luôn luôn giữ một nụ cười ung dung.
14/6/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét