CÔ GÁI MƯỜNG
Em là cô gái
Mường,
Của rừng
núi quê hương,
Bản xa tôi
đến ở,
Sao lòng
bỗng vấn vương?
Sớm em đi
làm ruộng,
Chiều em
lại lên nương.
Khắp mọi
chốn núi rừng,
Có dấu chân
em đó.
Dòng sông
Bôi nho nhỏ,
Êm đềm chảy
quanh rừng.
Dừng chân
em soi gương,
Trong nước sông trong vắt.
Em xinh
xinh đôi mắt,
Đến khóe
miệng tươi cười,
Ai cũng yêu
đôi môi,
Như tô son thắm đỏ.
Đêm nhà sàn ấm lửa,
Đôi má ửng chín hồng.
Em cất tiếng du dương,
Thả hồn theo lời hát.
Hồn tôi theo điệu nhạc,
Dù không hiểu tiếng Mường.
Lòng đã thầm yêu thương,
Bông hoa rừng hương sắc.
Rồi tôi đi tây-bắc,
Phải xa đất Hòa Bình.
Vẫn vương vấn lòng mình,
Cô gái Mường xinh đẹp.
Tháng 8/
1970
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét