NGHỊ
LỰC
Truyện về cô
bé Thương Thương*,
Thủy tinh dễ vỡ là xương trong người.
Đến nay hai
bốn tuổi rồi,
Suốt đời di chuyển phải ngồi xe lăn.
Nặng thì được
hai mươi cân,
Chiều cao có tám mươi phân, thấp còi.
Vẫn làm việc
để nuôi đời,
Là giám đốc của những người khó khăn.
Những người trí tuệ thiểu năng,
Những người dùng đến xe lăn suốt đời.
Gãy xương mấy chục
lần rồi,
Mà em vẫn hát yêu đời thiết tha.
Hàng ngày ngồi
ở trong nhà,
Mà hàng bán khắp gần xa, khắp vùng.
Chưa một ngày
được đến trường,
Tiếng Anh, máy tính…chuyện thường ngày thôi.
Đầy nghị lực
sống giữa đời,
Vươn lên em đã thành người tài năng.
Người bình
thường mấy ai bằng,
Có người làm chẳng đủ ăn nữa là!
Có người ăn bám
mẹ cha,
Đến già cũng chẳng làm ra đồng tiền.
Em bằng ý chí vươn lên,
Người như
em hiếm gặp trên cõi đời.
Thương em tôi viết đôi lời,
Để cư dân
mạng mọi người biết em
9/12/2016
* Nguyễn Thị Thu Thương ở xã Nam Phong, Phú Xuyên, Hà Nội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét