BỐ CÁI
ĐẠI VƯƠNG
Nhớ về Bố
Cái Đại Vương,
Nhà vua sức khỏe phi thường ngày xưa.
Đường Lâm,
làng có hai vua*,
Xa xưa nằm giữa âm u cây rừng.
Là nơi thú
dữ vẫy vùng,
Cọp, beo, bò tót sống cùng hươu, nai.
Trâu rừng về phá lúa, khoai,
Đêm về hổ dữ bắt người, đau thương!
Anh hùng, tù
trưởng Phùng Hưng**,
Quyết tâm vào tận trong rừng trừ beo.
Một
mình ông dám rất liều,
Cởi trần ngồi đợi qua nhiều thời gian.
Khi mà hổ dữ đi ngang,
Ông đè hổ xuống giữa hàng cây xanh.
Ông mang hết
sức bình sinh,
Làm con hổ đã thành tinh yếu dần.
Rồi dồn sức
mạnh toàn thân,
Đấm cho hổ chết, hổ gầm ầm vang.
Trong rừng
thú dữ dần tan,
Dân vui cày cấy xóm, làng bình yên.
Khi ông khởi nghĩa dứng lên,
Nhân dân ở các vùng, miền về theo.
Nghĩa quân là
các dân nghèo,
Cùng ông đánh giặc lập nghiều chiến công.
Giặc tan,
giành lại non sông,
Xưng vua: Bố Cái Đại Vương nước nhà.
Sử xanh còn
mãi nước ta,
Ghi danh vua khỏe, tài ba người trời.
Còn lưu danh
mãi muôn đời,
Ông vua đả hổ của người Việt Nam .
Ai về làng cổ
Đường Lâm,
Vào đền để thắp nén nhang cho người.
2/12/2016
* Vua Ngô Quyền và vua Phùng Hưng.
** Sau khi khởi nghĩa thắng lợi.
Ông lên làm vua
xưng là bố cái đại vương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét